Tiệm Ăn Khuya Giới Âm Dương (Dịch Full)

Chương 283 - Chương 283:

Chương 283: Chương 283:Chương 283:

Dương Vinh vừa đẹp trai lại trẻ trung, ban đầu có rất nhiêu người trong làng muốn anh ấy làm chồng của họ. Sau đó, dân làng phát hiện ra Dương Vinh có thể đọc được, bọn họ có chút tôn trọng anh ấy, anh ấy nhanh chóng trở thành người thầy dạy học giác ngộ tư tưởng trong làng.

Dương Vinh vẫn rất áy náy, anh ấy thì biết cái gì, anh ấy chỉ biết xem kịch bản mà thôi!

Tuy nhiên, dân làng khẳng định anh ấy có thể "ngâm thơ", dạy người ta đọc thì không có vấn đề gì, thậm chí có thể dạy bọn họ trở thành học giả hàng đầu trong tương lai.

Dương Vinh sống sót, còn sống một cuộc sống yên bình trong suốt hai năm sống tại ngôi làng nơi có rất ít người ngoài đến này.

Ngọn lửa chiến tranh vẫn còn âm ỉ. Dân làng sợ hãi trước tiếng pháo từ phía xa, bọn họ sợ đến mức cùng gia đình bỏ chạy và ẩn náu ở một nơi nào đó trong núi.

Dương Vinh không đi theo bọn họ, khi lên núi săn chim thì gặp phải một đám tàn binh đang bị truy đuổi.

Dương Vinh kỳ thực cũng không muốn vướng vào rắc rối, nhưng lúc đó lại không biết nên làm thế nào, đành chỉ đường cho bọn họ. Anh ấy yêu cầu bọn họ trốn trong một hang động nhỏ dưới vách đá mà anh ấy tìm thấy, trốn khỏi sự truy lùng của quân xâm lược.

Dương Vinh đã từng nhìn thấy những người lính dưới quyền đại Nguyên soái của tỉnh Khuẩn, quần áo của bọn họ đẹp hơn đội quân này rất nhiều, trông bọn họ giống như dân quân xui xẻo phải làm bia đỡ đạn. Những người còn sót lại trong đội quân không kiêu ngạo yêu cầu anh ấy phải làm việc này việc kia mà thay vào đó bọn họ lại gọi anh ấy là "đồng hương” với lòng biết ơn, cảm ơn sự giúp đỡ của anh ấy, còn ca ngợi sự vĩ đại của anh ấy.

Được binh lính kính trọng, Dương Vinh gần như cảm thấy vô cùng hãnh diện.

Nhiều người trong Tiểu đoàn 101 đều bị thương, bọn họ hỏi Dương Vinh bác sĩ ở đâu. Bọn họ rất lo lắng, nghe như có nhiệm vụ chiến đấu nào đó, ngay cả khi đang ẩn nấp cũng có một số người xông ra đánh du kích với địch trên núi.

Ẩn mình trong làng và không để ý đến thế giới bên ngoài suốt thời gian qua, Dương Vinh cố gắng tìm kiếm các loại thuốc thảo dược địa phương từ trên núi. Anh ấy nhìn đội ngũ bất cứ lúc nào cũng có thể trở lại chiến trường, vết thương cũ chưa khỏi mà vết thương mới lại thêm vào, nếu không có người không thể cử động, e rằng cả đội sẽ không thể cử động không còn nán lại ở đó nữa.

Lần đầu tiên Dương Vinh hỏi: "Người của các anh sao chỉ còn lại ít như vậy, nếu không thắng được, các anh còn muốn đánh nhau với bọn họ sao?"

Bản thân Dương Vinh cũng không biết mình muốn nghe câu trả lời như thế nào.

Ai không muốn cứu cái mạng nhỏ của mình? Ai lại muốn chết? Ai lại không muốn sống một cuộc sống bình yên?

Nếu hỏi câu hỏi này ở nơi khác, Dương Vinh nhất định sẽ bị mắng và đánh vì làm xáo trộn tinh thân quân đội. Nhưng đội trưởng Hồng lại không hề tức giận.

Đội trưởng Hồng chỉ cười, kiên nhẫn giải thích chiến thuật cho anh ấy: "Chúng tôi có thể trốn ở đâu cơ chứ? Chúng tôi phải chiến đấu. Sau khi quân địch tiến vào đã dần kiệt sức, chúng tôi lại phải thúc đẩy tuyến phòng thủ. Nếu không phải chúng tôi đứng ra chiến đấu, ai khác sẽ làm những điều đó.

Dương Vinh tựa như bị đánh mạnh vào đầu, vô cùng kinh ngạc: "Các người muốn quay lại chiến trường sao?"

"Đương nhiên." Những người khác trong Tiểu đoàn 101 cũng chắc chắn nói: "Chúng ta nhất định sẽ giành chiến thắng."

Một số người trong số họ thậm chí còn trẻ hơn Dương Vinh một chút, họ cao gần bằng nhau, trên người còn mang theo những vũ khí bằng gỗ đơn giản, trông có vẻ hơi buồn cười. Có người bị thương nặng, có người khắp toàn thân đều loang lổ vết sẹo, nhưng trong mắt bọn họ đều có cùng một tia sáng.

Như đầu bị va vào đâu đó, Dương Vinh vốn dĩ đã trở thành dân làng bình thường dần lấy lại ký ức trong quá khứ. Anh ấy nghĩ đến những vị tướng anh hùng mà anh ấy từng ngưỡng mộ, đồng thời cũng nghĩ đến bộ trang phục duy nhất anh ấy đã giấu kín khi thoát khỏi thảm họa.

Trong giấc mộng, đêm hôm nào anh ấy cũng xướng lên côn khúc "Dốc Trường Bản", về người anh hùng Triệu Tử Long dũng cảm mặc áo bào, từng câu hát cứ hiện hữu trong lòng anh ấy khiến Dương Vinh mãi trằn trọc không ngủ được.

Mọi chuyện nhanh chóng trở nên tôi tệ hơn, quân xâm lược đã bị quân du kích cầm chân, trong thời gian ngắn không ai bắt được, họ chỉ tìm kiếm trong núi, Tiểu đoàn 101 không thể trốn được nữa. Đáng tiếc, đội viên trong tiểu đoàn 101 bị thương quá nhiều, chạy không nhanh chút nào, không tránh khỏi bị truy đuổi, đành phải đối đầu trực diện với bọn chúng.

Khi Dương Vinh đi tới đó, đám thương binh của Tiểu đoàn 101 đang hú hét, muốn làm hậu phương bị bỏ lại, giết hai người trong số bọn chúng để cầm chân, trì hoãn quân xâm lược để những người khác rời đi, sau khi rời đi lại cố gắng bắt đầu lại, tiến vào giai đoạn ngăn chặn và chiến đấu với bọn chúng.

Đội trưởng Hồng của Tiểu đoàn 101, người vốn luôn hiền lành và kiệm lời như một học giả yếu đuối đã mất bình tĩnh: "Đây là ý tưởng tồi tệ gì vậy? Nói thì rất dễ, kết quả thì sao, nhìn xem? Đây chẳng phải là muốn chúng tôi giãm lên máu của các người mà bỏ chạy sao? Không nghĩ tới chuyện về sau các anh em phải sống thế nào ư? Các người nghĩ cũng đừng nghĩ nữa! Thà để mấy người làm mồi nhử rồi nhào vô đánh bọn chúng còn hơn!"

Những người bị thương vẫn còn lên tiếng phản đối, nhưng đội trưởng Hồng lại nghiêm khắc trấn áp: "Đây là mệnh lệnh! Nhiệm vụ chúng ta nhận được là tiêu diệt bọn chúng, nếu không tiêu diệt được thì phải trì hoãn. Vào núi đánh du kích làm tiêu hao năng lượng của chúng, bảo toàn lực lượng hữu hiệu. Chúng ta bắt đầu lục soát trong núi. Nếu không thể cầm cự được nữa thì hãy cố gắng đứng dậy chiến đấu!"

"Giữ lại mấy người bị thương như chúng tôi cũng vô dụng, chúng ta nhất định sẽ đánh bại bọn họ, tiêu hao một nhóm người, chỉ có như vậy mới có thể kiềm chế được bọn họ."

Ý định của đội trưởng Hồng vẫn rất rõ ràng, nhưng về trang bị và số lượng chênh lệch giữa địch và ta vẫn có khoảng cách nhất định, không ai có ý tưởng hay hơn về cách làm cho bên địch bị thương, thoát khỏi tình thế khó khăn này.

Cuối cùng chính Dương Vinh đã cho họ một ý tưởng. Dùng ngôi làng nhỏ làm thành trì vạch dấu vết dụ địch, phần còn lại của Tiểu đoàn 101 là phục kích và bao vây chúng.

Anh ấy chỉ là một vị tướng giả, nhưng anh ấy nghĩ mình có thể giúp đỡ những anh hùng thực sự này.

Dương Vinh đã quá quen thuộc với ngôi làng và những ngọn núi gần đó, sau khi đồng ý đưa bọn họ về sẽ trốn vào trong núi, sẽ không gặp bất kỳ nguy hiểm nào cả.

Đội trưởng Hồng cảm thấy có lỗi, lần này sau khi làm xong, thôn làng này nhất định cũng không thể ở được nữa. Anh ấy hỏi Dương Vinh muốn gì nhất, chỉ cần có thể làm được thì nhất định sẽ giúp anh ấy thực hiện.

"Nếu có thể, hãy nói với mọi người rằng chính Dương Vinh của nhà họ Dương đã giúp các anh nghĩ ra ý tưởng này. Hãy để mọi người biết rằng anh là anh hùng, còn tôi... cũng không tệ lắm phải không?" Dương Vinh luôn giấu diếm tên thật của mình cuối cùng cũng chịu tiết lộ danh tính, lúc đó anh ấy luôn cảm thấy có chút bất an.

Anh ấy chỉ là một diễn viên nhỏ, liệu anh ấy có bị coi thường không?

Đội trưởng Hồng cười nói: "Đương nhiên rồi!"

Anh ấy tỏ ra kinh ngạc nhưng không hề khinh thường mà nhẹ nhàng khen ngợi: "Khó trách cậu lại có thể nói ra mấy câu hay như vậy, hóa ra là cậu theo học hí kịch, nếu lần này có thể thành công, cậu nhất định sẽ là vị anh hùng vĩ đại nhất trong lòng chúng tôi!

Một anh hùng ư. Một anh hùng thực sự chiến đấu với kẻ thù bằng xương bằng thịt mới đúng là một anh hùng.

Dương Vinh gần như không biết ngày hôm đó mình đã ra ngoài bằng cách nào, máu thịt khắp người nóng bừng, khiến anh ấy không khỏi choáng váng.

Dương Vinh không khỏi nghĩ tới lời sư phụ nói, hy vọng bọn họ đều có thể sống tốt, không còn kỹ năng của đoàn hát cũng không sao. Điều quan trọng nhất là bọn họ không thể sống mà không có xương máu và hay không buồn để tâm đến bất cứ điều gì khác mà chỉ sống một cách tẻ nhạt như vậy.

Gánh hát nhà họ Dương đã làm điều này khi nhạc trưởng già còn sống, và Gánh hát nhà họ Dương cũng sẽ tiếp tục làm như vậy khi nhạc trưởng rời đi, nhưng khi nhạc trưởng rời đi lại chỉ còn lại mình anh ấy, anh ấy đã bỏ lại tất cả.

Bây giờ... liệu anh ấy có thể từ một dân làng vô danh trở lại làm một Dương Vinh mà anh ấy muốn hay không?

Kế hoạch mồi nhử bắt đầu.

Những người chạy nhanh nhất đều đi theo Dương Vinh, tìm được đường trở về ngôi làng hoang vắng.

Dương Vinh vốn dĩ đã trốn đi rất xa, nhưng sau khi nghe được lời mở đầu, anh ấy không khỏi lặng lẽ xúc động đáp lại.

Rồi anh ấy nhìn thấy một cảnh tượng khiến anh ấy không khỏi rùng mình: những người lính ở lại ngôi làng nhỏ bị đánh. Những tên xâm lược kia cười toe toét, chuẩn bị rời ngôi làng để truy bắt những người còn lại. Nghe có vẻ như kế hoạch của Tiểu đoàn 101 đã thất bại và bọn họ buộc phải rút lui, nên bọn chúng sẽ sớm đuổi kịp.

Thời gian, Tiểu đoàn 101 cần chút thời gian.

Dương Vinh bắt tay vào mặc bộ trang phục mà anh ấy đã không chạm đến suốt hai năm qua kể từ khi anh ấy lên núi.

Dương Vinh mặc áo bào trắng, cầm giáo bạc xuất hiện dưới cổng vòm, đứng trước đám quân xâm lược sắp rời khỏi ngôi làng, lấy ra thân phận là người nhà họ Dương đã được khen thưởng, chào cờ và tự giới thiệu mình là "người áp giải quân đội” của bọn họ.
Bình Luận (0)
Comment