Chương 53:
Chương 53:Chương 53:
Diệp Tuyền hơi nhướng mày, không nói gì.
Đồng Tử Hiên sợ hãi, hồi lâu không biết chuyện gì đã xảy ra. Diệp Tuyên nhíu mày, dẫn hai người vào trong cửa hàng, đi qua tiên sảnh, mời bọn họ đi ra sân sau ngồi xuống.
Sự bình tĩnh của Diệp Tuyền đã lây sang Đồng Tử Hiên, cậu ấy ngoan ngoãn đi theo cô.
Sân sau của Quán Ăn Khuya là rộng nhất toàn con phố, ở giữa có không gian thoáng đãng, bốn góc bao quanh, giống như một khu vườn nhỏ.
Diệp Tuyền còn chưa nghĩ tới trông cây gì, chỉ dựng một giàn nho cho có bóng mát, rào lại xung quanh, đặt một số nguyên liệu cần phơi khô và lọ, thoạt nhìn có vẻ đầy ắp.
Họ ngồi trên chiếc ghế đá nguyên khối ngoài sân, tình cờ nhìn thấy những cọng cỏ mọc lên từ những phiến đá, đung đưa theo ánh đèn của hàng nghìn ngôi nhà trong tiểu khu trước mặt.
Diệp Tuyền từ bếp sau lấy ra một lọ thủy tinh, rót cho mỗi người một chén trà gừng táo tàu với đường nâu nóng.
Trà gừng táo tàu giúp làm dịu thần kinh và bổ sung khí huyết, uống thứ gì đó ngọt và nóng cũng có thể giúp não phục hồi.
Nước ấm hòa tan hỗn hợp gừng-táo tàu màu nâu đỏ và nhuộm thành một cốc đầy màu nâu đỏ nhạt.
Khi pha chế, Diệp Tuyên không cho nhiều đường nâu mà chủ yếu lấy nhiều vị ngọt từ táo tàu, vị cay của gừng hòa quyện vào làm cho người ta có chút cảm giác bỏng rát cuộn vào cổ họng, nóng như lửa đốt.
Kiêu Vượng nếm thử, hai mắt sáng lên.
Giống như khi người ta an ủi một người thân trong nhà, họ luôn xếp những món ăn ngon trước mặt để khiến họ ăn nhiều hơn.
Họ nhấp một ngụm nước ngọt, bụng hơi căng lên một chút, tựa như có sức mạnh hơn, cơ thể lạnh ngắt cũng được sưởi ấm.
Một chút vị cay ngọt ngào thoảng qua giữa cánh mũi, lòng bàn tay áp vào cốc nước nóng, Đồng Tử Hiên như được tiếp thêm sức mạnh từ hơi ấm này và nhờ thái độ của bà chủ Diệp, cậu ấy chậm rãi bình tính lại.
"Ngày hôm đó chúng em... em nhìn thấy Bút Tiên."
Mí mắt Diệp Tuyền giật giật.
Trẻ con thời nay thật lớn gan, đến mức tự tìm đến cái chết.
Bút Tiên và Điệp Tiên chi lưu tôn tại trong nhiều truyền thuyết ma quái. Nó không phải là một đồ vật, chứ đừng nói đến là một thần tiên, mà là một thứ gân như là âm vật, không biết chắc chắn là thiện hay ác.
Trong âm khí trên người Đồng Tử Hiên, Diệp Tuyền có thể nhìn thấy một sợi dây ràng buộc mơ hồ, đó là khế ước đã đạt được với đối phương.
Muốn đứt sợi dây âm khí này thực ra rất dễ dàng, nhưng Diệp Tuyền cũng không phải là người không biết lý lẽ. Khế ước đã được thực hiện như thế nào, vậy phải hỏi bọn họ đã làm những gì. Diệp Tuyền lặp lại lời cậu ấy nói với ý tứ không rõ: "Đã thấy chưa?"
Chỉ là vì khi những người khác "Thỉnh Bút Tiên", cũng sẽ không có âm khí như vậy.
"Chúng em, chúng em đã mời Bút Tiên." Đồng Tử Hiên rụt cổ vội vàng biện hộ: "Nhưng chúng em đều tuân theo quy tắc. Chúng em đã mời ả và cuối cùng đã tiễn ả đi một cách đàng hoàng! Thật đấy! Nửa tháng sau mọi chuyện vẫn ổn, chúng em tưởng rằng mọi chuyện đã ổn! Thế nhưng có chuyện xảy ra, mẹ em không tin, nhà trường cũng nói bọn họ chỉ bị bệnh thôi, chỉ có em mới biết đó là do ả..."
Cậu ấy cầm cốc trà gừng nắm chặt đến mức các ngón tay trắng bệch, giọng nói càng ngày càng nhỏ, như đang nói mớ.
"Bọn chúng tìm đến từng người chúng em, chúng tôi đã thỉnh Bút Tiên... Không thể đuổi đi được!"
Gần một tháng trước.
Bây giờ đã quá giờ giới nghiêm, cũng đã gần mười hai giờ đêm, lúc này ở bên ngoài trường học, sông Thanh Giang đang vỗ vào bờ kè cách đó không xa, có thể nghe thấy được tiếng nước chảy ào ạt xuyên qua tường, từ xa truyên đến trong đêm tĩnh lặng.
Trong một lớp học ở trường trung học số 3 Thanh Giang, những tiếng nói chuyện rầm rì to nhỏ bị tiếng nước át đi.
"Này, mau đến đây, không sợ sao? Nghe nói hơn chục năm trước ở phòng học này có một chị học sinh học bài, sau đó nhảy xuống sông tự sát. Thế là đêm nào cô ấy cũng đi ra khỏi phòng học uống nước và trở về lớp học của cô ấy..."
Cậu ta cố ý hạ thấp giọng xuống khi kể chuyện ma, để tăng thêm không khí rùng rợn thì không bật đèn tuy đang vào đêm khuya.
Đồng Tử Hiên nhìn các bạn học đối diện với ánh mắt trêu chọc, ngẩng đầu, nắm lấy tay bạn học: "Ai không dám nữa?”
Trường trung học số 3 Thanh Giang có lịch sử mấy chục năm, khu nhà dạy học trong khuôn viên cũ chứa đầy dấu vết của những thăng trầm của cuộc đời.
Trường trung học phổ thông được nâng cấp từ trường trung học cơ sở ban đầu, khuôn viên mới khá đẹp. Nghe nói khuôn viên cũ sắp được xây dựng lại và cải tạo, tuy học sinh cấp ba vẫn đang học ở đây nhưng chỉ còn vài tháng nữa là đến kỳ nghỉ hè.
Mỗi ngôi trường ít nhiều đều có những truyền thuyết ly kỳ và trường trung học số 3 Thanh Giang cũng vậy.
Có Bút Tiên xuất hiện, có bóng người vẫy vẫy trong làn nước, có tiếng đọc sách vang lên từ phòng học trống... mọi nơi trong khuôn viên cũ dường như đều ẩn chứa dấu vết thần bí.
Đồng Tử Hiên và mấy người bạn cùng lớp chơi rất vui vẻ, bố mẹ bọn họ bận quá nên không quan tâm tới bọn họ.
Có người đang học lớp 10, có người thì đang học lớp 11, nhưng không ai trong số họ yêu thích học tập, thành tích cũng tâm thường nhưng bọn họ đều rất gan dạ, sau khi nghe được truyền thuyết về trường học, họ lập tức trở nên đầy hứng thú.
Đặc biệt là khuôn viên cũ lại sắp bị phá bỏ.
Cũng giống như các đồ vật hoặc phiên bản gì đó "hết hạn" và "không sản xuất nữa" sẽ khơi dậy nhiều khả năng mong muốn mua nhất, nếu bạn không thử chúng, có thể bạn sẽ không bao giờ được thử lại lần nữa.
Bốn người thoả thuận với nhau, chọn một ngày đặc biệt để trốn tránh bố mẹ, nửa đêm cùng nhau đến trường.
"Bút Tiên, Bút Tiên, ngươi là kiếp trước của ta, ta là kiếp sau của ngươi. Nếu ngươi muốn nối lại quan hệ với ta, xin hãy vẽ một vòng tròn lên giấy."
Bốn người nắm tay nhau, cầm một cây bút đỏ ở giữa, treo lủng lắng ở trên tờ giấy trắng, đọc đi đọc lại câu thần chú.
Cây bút bất động.
Quả nhiên tất cả chỉ là lời nói dối... Đồng Tử Hiên trợn mắt, muốn buông ra, không cầu hồn nữa.
Đột nhiên, cây bút vốn đang treo lỏng lẻo bỗng hơi lắc lư và dựng thẳng đứng.
Bàn tay bọn họ như bị dính chặt vào cán bút mà bốn người họ đang cầm, cứng ngắc và không còn trong tâm kiểm soát của họ nữa.
Xào xạc...
Dưới ánh trăng, một vòng tròn không chuẩn thành hình, đầu bút chạm vào tờ giấy, như thể có ai đó đang cầm nó, chờ bọn họ đặt câu hỏi.
Bút Tiên đang đến.
Một cơn gió từ ngoài cửa sổ thổi qua, giống như một con rắn độc lạnh lẽo từ phía sau chạy tới, Đồng Tử Hiên đột nhiên cảm thấy kinh hãi.
Bốn người ngồi quanh bàn dưới ánh trăng không ai nói gì, ánh trăng ngày rằm tròn và sáng đến nỗi chiếu sáng một phần khuôn mặt của mỗi người và phần còn lại bị che khuất trong bóng tối.
Đồng Tử Hiên xoa xoa bàn tay không cầm bút trong quần, lòng bàn tay đều đẫm mồ hôi. Cậu ấy nuốt nước bọt, cười khô khốc: "Chắc chắn là một trong số các cậu đang lén lút tác động lực vào phải không? Đừng hòng hù dọa tôi."
"Không phải đâu? Không phải đâu? Bây giờ cậu đang sợ sao?" Bạn cùng lớp Đại Thạch cười lớn, phá vỡ sự im lặng đáng sợ.
Cậu ta là người gan dạ nhất trong số họ, là người đầu tiên chủ động đề xuất trò chơi Bút Tiên, đồng thời cũng là người phụ trách đặt câu hỏi khi mời Bút Tiên. Đại Thạch cười lớn, những người khác cũng bình tĩnh lại, chế giễu la ó, tiếp tục la hét.
Không ai nhắc đến những bàn tay đông cứng kỳ lạ, cũng không ai thừa nhận rằng họ đã lén vẽ những vòng tròn để hù dọa mọi người.
Đại Thạch: "Bút Tiên, Bút Tiên, nếu ngươi ở đây thì chỉ cần vẽ một vòng tròn lên giấy thôi."
Vòng tròn màu đỏ lại xuất hiện.
Sau vài câu hỏi thông thường, Đại Thạch đưa ra những câu hỏi phức tạp mà họ đã thảo luận từ lâu: "Bút Tiên, Bút Tiên, ngươi có biết tiếng Anh không? Tiếng Anh của ngươi thế nào? Ngươi có thể viết luận không?”
Đồng Tử Hiên từ sợ hãi lúc đầu chuyển sang nhịn cười. Khi kể lại cảnh tượng ngày hôm đó, cậu ấy cũng không nhịn được cười.
Du Tố Tố tận dụng cơ hội dọn đồ ăn, đi ngang qua để ăn dưa, nghe xong cô ấy tỏ vẻ buồn bã: "Thời buổi này, không kể là người sống mà ngay cả làm quỷ thì cũng phải có một số kỹ năng, thậm chí ngay cả Bút Tiên cũng phải hiểu tiếng Anh! Tôi có cần thi chứng chỉ TOEFL, IELTS, CET-4 hoặc CET-6 để có thể xin việc không?”
Mười hai giờ, Bút Tiên, ngôi trường có người chết... Diệp Tuyên không muốn bình luận về hành vi liều mạng tự tìm đến cái chết của bọn họ, liền đi thẳng vào vấn đề: "Các cậu tìm đâu ra phương pháp triệu hồi Bút Tiên?"
"A?" Vẻ mặt Đồng Tử Hiên có chút nghi hoặc: "Trên mạng đều có, chúng em chỉ là tùy ý chọn lấy một cái."
Diệp Tuyền nhướng mày, lấy điện thoại ra tìm kiếm.
Sau khi nhanh chóng quét qua quy tắc của các trò chơi siêu nhiên đang lan truyền trên mạng, Diệp Tuyền cười chế nhạo một cái.
Ngày nay, khi huyền học đang suy thoái, nhiều thứ chỉ có thể trở thành truyền thuyết. Thậm chí, nhiều nghi thức mà những tu sĩ Đạo giáo chân chính sử dụng để thỉnh thân và triệu hồi quỷ cũng không thể sử dụng được nữa.
Rõ ràng những phương pháp lưu truyền trên mạng đã được tinh gọn hơn rất nhiều, đơn giản đến mức không thể coi là chuyện hoang đường mà chỉ có thể coi là kể chuyện ma. Thật kỳ lạ khi có một vài học sinh có thể triệu hồi thành công được Bút Tiên.
"Có vấn đề gì không? Nhưng, nhưng chúng em không biết phương pháp đó sẽ thành công khi tìm kiếm nó trên mạng." Đồng Tử Hiên trở nên căng thẳng.