Tiệm Ăn Khuya Giới Âm Dương (Dịch Full)

Chương 67 - Chương 67:

Chương 67: Chương 67:Chương 67:

Lạch cạch, cửa rào chắn bị khóa lại.

Phương Gia Bảo bị đẩy vào một góc, lạnh cóng đến run cầm cập. Trong lòng anh ta đột nhiên lộp bộp mấy tiếng, nghĩ đến gì đó: "Không, không có khả năng!"

Phương Gia Bảo nghi thần nghỉ quỷ nhìn bốn phía chung quanh, khó khăn ngủ thiếp đi.

Anh ta mơ màng dựa vào lan can, mơ một giấc mộng. Lúc thì nằm mơ thấy Phương Vọng Đệ biến thành lệ quỷ đánh đập đòi mạng anh ta, lúc thì mơ thấy bản thân biến thành Phương Vọng Đệ, chết đi hết lần này đến lần khác. Tỉnh lại lần nữa, Phương Gia Bảo loảng xoảng đập vào lan can: "Có quỷ! Cứu mạng, có quỷ! Cầu xin các người, thả tôi ra đi! Tôi nhận, tôi thừa nhận, xin chị, đừng đến tìm tôi nữa!"

Người trong lòng có quỷ, không chịu nổi chút tưởng tượng nào.

Sau khi bị thời gian rửa trôi, những dấu vết còn lại quá ít, vụ án còn gay go hơn so với tưởng tượng của đội trưởng đội hình sự.

Phương Gia Bảo bị ác mộng dọa cho sợ chết khiếp, nhanh chóng thừa nhận, bản thân biết Bạch Khánh đến đê sông tìm Phương Vọng Đệ.

Phát hiện Bạch Khánh đột nhiên rời đi, anh ta thấy Phương Vọng Đệ ngã dưới đê sông, vẫn đang vùng vẫy.

Phương Gia Bảo cảm thấy, đây là một cơ hội, nhà họ Bạch có thể cho anh ta rất nhiều tiên, nhưng Phương Vọng Đệ phải chết đi mới được.

Anh ta đẩy một cái.

Phương Gia Bảo tận hưởng cảm giác được mọi người trong nhà vây quanh, cắn rỉa xương cốt của người thân ruột thịt, nhưng vẫn cảm thấy mọi chuyện là lẽ đương nhiên.

Năm vạn vào những năm hai nghìn, đối với những người ở quê không phải là một con số nhỏ, tất nhiên không lừa được bố mẹ Phương. Nhưng bọn họ cũng không nói gì, giả vờ cùng con trai lên thành phố kiếm tiền, vui vẻ dọn ra khỏi làng.

Từng vụ từng việc, đủ để Phương Gia Bảo ngồi tù mọt gông. Bạch Khánh cũng như thế.

Tuy rằng bố mẹ Phương cùng nhau tiêu tiền không tính là phạm tội, nhưng tiền phải đền bù, tiền đóng phạt, một đồng cũng không được thiếu. Bọn họ còn ảo tưởng muốn chuộc con trai ra ngoài, nhưng những năm nay tiên kiếm được dựa vào món tiên đẫm máu tươi kia, tất cả đều đã tiêu sạch sẽ. Tin tức chủ tịch công ty Bạch thị Bạch Khánh bị bắt đến Cục cảnh sát ngay trong đêm bắt đầu lan truyền ngay khi bình minh vừa ló dạng. Mặc dù chưa có ai đào được anh ta phạm phải tội gì, nhưng có thể nghe ra được, tuyệt đối không phải chuyện nhỏ.

Giá cổ phiếu giảm mạnh, tiền tài và danh phận mà Bạch Khánh từng ỷ lại, điên cuồng bốc hơi biến mất.

Đội trưởng đội hình sự cầm trong tay hồ sơ vụ án, sải bước rời đi. Trên người Bạch Khánh còn có mấy vụ án mới cần phải điều tra, việc chuyển giao khởi tố và xét xử còn cần phải chờ thêm, nhưng trả lại chân tướng cho Phương Vọng Đệ, mục tiêu đưa hung thủ chịu trừng phạt trước luật pháp, đã là chuyện ván đã đóng thuyền.

Ở một góc khác của thành phố Thanh Giang, cách phòng bệnh một ô cửa kính, học sinh cuối cùng cũng dần dần tỉnh dậy.

Người nhà của đứa nhỏ hôn mê mấy ngày nay cũng đã chịu nhiều khiếp sợ, vui mừng đến vỡ òa.

Bọn họ không nghe được, bên ngoài vang lên một tiếng xin lỗi nhỏ nhẹ: "Tôi không muốn hại người đâu, thật xin lỗi."

Lộ Băng cùng đến kết thúc vụ việc Bút Tiên hôn mê, thuận tiện tra xét giấy chứng nhận của đại sư do các vị phụ huynh mời đến. Xác nhận không còn vấn đề, nhẹ nhàng rời khỏi phòng bệnh, để không gian lại cho người nhà. Diệp Tuyền quay đầu nhìn Phương Vọng Đệ bay bên cạnh.

"Kết thúc rồi. Yên tâm rồi chứ?"

Phương Vọng Đệ ngại ngùng cười, gật đầu, vùi mặt vào trong sách. Từ bệnh viện bước ra, cơn mưa lớn hiếm thấy của mùa xuân đã dần dần lắng lại, nước mưa tí tách gột rửa khắp nơi.

Xe Jeep rẽ vào phố Hỉ Nhạc, Lộ Băng xuyên qua màn mưa nhìn tòa nhà nhỏ ở cuối phố, ánh mắt khẽ động.

Sau nhiều lần hợp tác với Cục cảnh sát, cô ấy cũng có năng lực quan sát điều tra khá tốt

Tòa nhà đó, là địa điểm tốt nhất có tâm nhìn quan sát được toàn bộ con phố. Kiến trúc duy nhất độc lập với cộng đồng, nếu trang bị võ trang đầy đủ, chẳng khác nào một thành trì kiên cố.

Là trùng hợp sao?

Tòa nhà cũ kiểm soát xe ra vào rất lỏng lẻo, Diệp Tuyền không dừng xe trước Quán Ăn Khuya, mà trực tiếp chạy đến bên dưới tòa nhà.

Sau khi ra khỏi Cục cảnh sát, Kiều Vượng tinh lực dồi dào cùng cô đến bệnh viện, bây giờ đang ngủ đến quên trời quên đất ở ghế sau, mặt đỏ bừng. Diệp Tuyền phanh xe, cô bé mới đột nhiên bừng tỉnh: "Hửm? Đến bệnh viện rồi sao? Em dậy ngay đây!"

Diệp Tuyền bật cười: "Em đến nhà rồi."

Lý Hồng Vân nhận được tin tức trước cầm ô ra, trợn mắt nói: "Hay là con ngủ tiếp đi?"

Giao con gái cho Diệp Tuyền, bà ấy đương nhiên là yên tâm, nhưng không thể không có chút lo lắng. Thấy con gái ngủ gật đến chảy nước miếng, Lý Hồng Vân giận sôi máu, chỉ cảm thấy lo lắng của mình thật vô ích.'Mẹ! Chúng ta về nhà ngủ." Kiều Vượng lao ra ngoài.

Lý Hồng Vân khoác thêm cho cô bé chiếc áo khoác, nói lời cảm ơn, kéo con gái đi xa dần.

Cửa lớn của Quán Ăn Khuya vẫn mở, ánh đèn vàng ấm áp xuyên qua màn mưa đong đưa nhẹ nhàng, soi sáng con đường phía trước.

Hiệu quả của lọ thuốc nước đặc biệt đắt tiền mà Lộ Băng nhỏ vào mắt vẫn chưa hết, liếc mắt liền phát hiện cô gái tóc dài đứng ở cửa không phải người, mà là quỷ hồn.

Chuyện quỷ náo ở phố Hỉ Nhạc có trong ghi chép của phân cục Cục quản lý, chỉ là không ngờ quỷ hồn ở đây lại sống thoải mái đến vậy.

Du Tố Tố nghe thấy tiếng xe dừng, nhanh chóng cất máy tính bảng đi đến tiếp đón: "Bà chủ, cô về rồi!"

Phát hiện phía sau Diệp Tuyền nhiều thêm một người lạ, còn có một quỷ. Dư Tố Tế lập tức hiểu ra, nhiệt tình chào hỏi: "Chào đồng nghiệp mới-" "Xin, xin chào." Phương Vọng Đệ nhỏ nhẹ đáp lại. Nhìn cửa tiệm trước mắt thu dọn chỉnh tê, sạch sẽ như mới, Phương Vọng Đệ có chút bối rối. Suy nghĩ hồi lâu: "Bà chủ, tôi phụ trách dọn dẹp vệ sinh, được không? Ở nhà tôi hay làm cái này. Du Tố Tố trừng to mắt.

Ơ con bé này, tới cướp việc à? Đừng có tranh nữa, cứ tranh, bà chủ không để cô ấy lười biếng nữa thì saol

"Nuôi heo nuôi gà, à, trong thành phố hẳn là không có những thứ này. Hoặc là vận chuyển đồ đạc, giúp cô trông cửa..." Giọng nói Phương Vọng Đệ càng ngày càng nhỏ.

Trước đây Phương Vọng Đệ vẫn luôn ở trường học, không biết mình có thể làm gì. Phát hiện không thể giúp đỡ, cô ấy trông vô cùng ủ rũ.

Diệp Tuyền lắc đầu: "Những thứ này không cần cô làm."

"Bắt đầu từ hôm nay, cô chính là nhân viên chăm sóc khách hàng của Quán Ăn Khuya. Việc nghe điện thoại giao hết cho cô. Nhớ rõ khi chào hỏi, dùng ít nhất hai ngôn ngữ" Diệp Tuyền cho ra một chức vị mới.

"2" Phương Vọng Đệ còn chưa kịp thất vọng, đã bị làm cho ngơ ngác. Cô ấy sửng sốt một lát, nhanh chóng đáp lại: "Tôi, tôi sẽ cố gắng làm thật tốt!" Diệp Tuyền mỉm cười.

Giữ quỷ hồn làm nhân viên, tất nhiên là vì có một số việc cô lười làm. Nhưng để bọn họ ở lại, không phải vì khiến họ sa lây vào những công việc đơn điệu tẻ nhạt, mỗi một người đều có cơ hội trở nên tốt hơn.

Du Tố Tố nghe được thì mặt vô cùng khó hiểu. Quán Ăn Khuya ở đâu ra có chăm sóc khách hàng? Cười chết, bà chủ đến danh thiếp còn lười đi in đó được không!

Thấy lão Trân nháy mắt với cô ấy, Du Tố Tố ngoan ngoãn không phàn nàn. Lộ Băng đưa bọn họ về xong, cũng đến lúc phải rời đi.

Trong kế hoạch xuống núi của đạo sĩ nhỏ Thanh Tĩnh, vốn cũng có Quán Ăn Khuya.

Nhưng đó là do cô ấy lo chủ mới của cửa tiệm quỷ náo ở cùng quỷ không thoải mái, chuẩn bị làm "dịch vụ hậu cần”.

Phát hiện Diệp Tuyền có năng lực giải quyết, cô ấy liền trở vê đạo quán, cùng trao đổi phương pháp liên hệ và địa chỉ, đợi bằng thể mà Diệp Tuyền đặt hàng làm xong sẽ gửi qua.

"Vụ án có tiến triển, tôi sẽ thông báo bất cứ khi nào." Lộ Băng không nhịn được mà khen ngợi Quán Ăn Khuya: "Không biết có vinh hạnh đến Quán Ăn Khuya nếm thử tay nghề của bà chủ Diệp không?"

Nghiêm Yến đã bỏ lỡ náo nhiệt kỳ trước, sâu muộn thở dài, quyết định để nhiều người của Cục quản lý đến quan sát. Ít nhất lần sau nếu có xảy ra chuyện gì thì có thể đến sớm một chút, cô ấy cảm thấy bên cạnh Diệp Tuyền thế nào cũng không ít nổi mấy chuyện náo nhiệt.

Khi Lộ Băng nhắc đến, khó tránh khỏi chút tư lợi. ... Tay nghề Diệp Tuyền thật sự rất tốt.

Diệp Tuyền tùy ý vẫy tay tạm biệt, không chút để ý: "Lần sau thì không thể miễn phí nữa."

Sắc trời dần sáng, bà chủ cuối cùng cũng trở về đóng cửa Quán Ăn Khuya, chờ đợi thời gian kinh doanh của một ngày mới.

Diệp Tuyên mang Phương Vọng Đệ đến một căn phòng trống ở tầng hai đối diện, lấy ra hai bộ bốn món chăn ga, một cái màu trơn, một cái có họa tiết ngôi sao: "Muốn cái nào?"

Phương Vọng Đệ khựng lại hai giây, xác định đây là cho cô ấy, mới do dự chỉ vào bộ có hình ngôi sao.

"Tự mình đổi đi." Diệp Tuyền vứt drap trải giường vào lòng cô ấy, uể oải bước ra cửa, sắp xếp rõ ràng cho Phương Vọng Đệ: "Chỉ cần không làm ồn tới tôi, dù ngủ hay làm gì khác cũng được. Đến giờ đi làm Sẽ gọi cô.

"... À, còn phải đi làm một cái thẻ mới làm điện thoại chăm sóc khách hàng." Diệp Tuyền ngáp một cái, đóng cửa phòng mình, kéo rèm lại che đi mưa to bên ngoài.

Phương Vọng Đệ ngồi bên mép giường, tấm drap mềm mại là thứ cô ấy chưa từng có được, thậm chí không dám dùng lực ngồi xuống.

Căn phòng có chút trống, nhưng lại rất đây đủ, thậm chí còn đẹp hơn cả căn phòng của em trai ở nhà.

Cô ấy đã là quỷ rồi, thế mà cũng có thể có một căn phòng sao?
Bình Luận (0)
Comment