Chương 70:
Chương 70:Chương 70:
Ừm, thoải mái hơn nhiều rồi!
"Đinh đang định đang..." Âm thanh nhắc nhở vang lên không ngừng. Phương Vọng Đệ cầm lấy chiếc điện thoại mới, cần thận mở lên phần màu lục, trong ô vuông người liên hệ mới nhanh chóng tăng lên 99+.
Du Tố Tố một mắt nhìn chăm chú máy tính bảng, mắt còn lại bay đến xem náo nhiệt, nhìn thấy một cái tên quen thuộc: 'Ể, là Đường Dịch. Là người quen, à không... hẳn có thể tính là quỷ quen nhưng mà anh ta sống lại rồi."
Đường Dịch: "! ! ! Bà chủ cuối cùng cũng cho đặt trước rồi! Nằm dưỡng bệnh không có gì làm, tôi có làm cho Quán Ăn Khuya một chương trình. Có trình tự khuôn mẫu rất dễ dàng, không cần tiền, bà chủ Diệp xem xem có thể dùng không? Đêm khuya rồi, thật nhớ đồ ăn khuya, cho tôi xem ảnh đỡ thèm cũng được TAT."
Du Tố Tố: 6, quả nhiên không nhìn nhầm Đường Dịch, cái tên hay tranh việc này! Không nhớ đã ly hồn rồi, vẫn nhớ tới ứng tuyển đúng không? Diệp Tuyền cầm đĩa trái cây đi đến, Du Tố Tố và Phương Vọng Đệ còn đang không biết trả lời thế nào. Diệp Tuyền nhàn nhạt đảo mắt nhìn, nhãn cầu Du Tố Tố bay vèo trở lại hốc mắt, vờ như không có chuyện gì xảy ra. Du Tố Tố: "Bà chủ, chúng ta có cần khởi động chương trình không?" Diệp Tuyên mở ra xem một chốc: "Khá tốt, vừa hay chúng ta đang giới hạn món chính, để một phần đặt trước lên chương trình."
"Đúng rồi, Wechat chăm sóc khách hàng không cần thêm quá nhiều người. Thời gian làm việc từ buổi trưa đến tối, cô tự chọn làm bao nhiêu tiếng đồng hồ." Diệp Tuyên không hề có chút ý tưởng muốn làm việc lớn, thậm chí nhìn điện thoại mới có chút lag vì số lượng người thêm quá nhiều, bắt đầu cân nhắc xem Cục quản lý có quan tâm đến rồi hạ nhiệt độ xuống không.
Sau khi tuỳ ý sắp xếp xong, ăn nốt miếng dứa cuối cùng trước khi lên lầu, Diệp Tuyền thuận tiện tìm nhà vườn đặt thêm hai thùng.
Những quả ngon nhất đã được đặt trước đến tuần sau, may thay vẫn còn rất nhiều hương vị tươi ngon có thể nếm thử.
Nhiệt độ của kỳ nghỉ 1/ 5 khiến Quán Ăn Khuya bận rộn suốt mấy ngày. Vào ngày nghỉ cuối cùng, hot search mới liên quan đến Quán Ăn Khuya #Những năm tôi đến thế giới này để góp cho đủ số lượng# nhiệt độ cái sau vượt cái trước, mang theo TAG lần nữa xông lên hot search, hướng thẳng đến Weibo. Với tư cách nhân viên duy nhất ở Quán Ăn Khuya làm việc vào ban ngày, Phương Vọng Đệ dựa theo yêu cầu của Diệp Tuyền, hoàn hảo hoàn tất công việc chăm sóc khách hàng. Chỉ là...
[Ai có thể cho tôi biết, vì sao chăm sóc khách hàng của Quán Ăn Khuya lại dùng song ngữ Trung Pháp??]
[Cái gì, tôi nghe được là giọng Luân Đôn]
[Trừ tiếng địa phương, trước mắt em gái chăm sóc khách hàng xác định là biết bảy thứ tiếng [châm thuốc]... Nghe nói là con của họ hàng, mới mười sáu tuổi nghỉ lễ nên đến phụ giúp, siêu ngoan siêu đáng yêu]
[Mười sáu tuổi??? Bảy loại???]
[Đây là cửa hàng kho báu gì vậy, đừng hỏi, một khi hỏi chính là đỉnh của chóp. Cười chết, tôi còn thấy có người thuận tiện đến đây luyện khẩu ngữ. ] [Những năm tôi đến thế giới này góp cho đủ số lượng hu hu hu, phân cho tôi ít thiên phú tôi cũng không đến nỗi thi không qua cấp sáu. ] Bình luận này nhanh chóng bay lên vị trí đầu tiên
Hot search dần biến thành hiện trường ví dụ cho sự chênh lệch của thiên tài và công chúng, cũng có người xem không nổi nữa.
[? ? ? Quán Ăn Khuya ngọa hổ tàng long hay làm màu quá lố? Marketing cũng phải có giới hạn chứ?]
Những thực khách chạy đến quán nhưng không ăn được, lòng đầy căm phẫn. [À đúng đúng đúng, đều là marketing, thật ra khó ăn chết đi được! Cầu xin đừng giới thiệu nữa, bà chủ cá mặn đã bắt đầu giới hạn số lượng rồi, tôi sợ nhiệt độ mà cao hơn nữa, bà chủ trực tiếp đi hướng ngược lại vọt đến bước đóng cửa không kinh doanh luôn QAQ]
[Có vẻ bà chủ không dựa vào cái này để kiếm tiền... bà chủ tuỳ hứng không thiếu tiền thế này tôi vẫn là lân đầu tiên gặp... |
[Kho báu cái đầu á! Vốn đã rất khó mua rồi, mỗi ngày quán bán đủ số lượng là chạy, còn có phần lớn là bà chủ tự ăn. Căn ! Bản ! Không! Đủ !] [Quán Ăn Khuya thật sự rất ngon, ăn một lần nhớ mãi không quên, không có cô tôi sống thế nào nữa! ! ! Hiện tại đã có hẹn đặt trực tuyến, xem vận may có thể giành được chút món chính số lượng có hạn không, thấy được mà không ăn được thèm chết tôi rồi thèm chết tôi rồi (ps: bà chủ mukbang thật sự khiến người ta thèm, nhìn thì thấy chẳng ăn bao nhiêu nhưng một lát cả bàn đều không còn gì!)]
Du Tố Tố cầm máy tính bảng lướt qua, Diệp Tuyền làm bộ như không thấy trước những phát ngôn đầy màn hình, cầm lấy máy tính bảng, chỉ lên mục phía trên cùng cho Phương Vọng Đệ xem.
"Mọi người rất thích Tiểu Phương đấy."
Phương Vọng Đệ "A' lên rồi vùi vào quyển sách, che khuất gương mặt: "Cảm, cảm ơn bà chủ."
Quỷ hồn đã không cách nào đỏ mặt, nhưng cô ấy cảm thấy trên mặt như bị bỏng, cực kỳ ngượng ngùng.
Thanh Giang bước vào tháng năm, từ trận mưa lớn bắt đầu từ đầu tháng, mưa dầm ngắt quãng mãi không ngừng, xua đi chút khí nóng của mùa hạ. Nấu canh đậu xanh, trong tiếng lách cách của kiềm, tôm hùm đất đỏ au bò khắp chậu, chống đỡ cảm giác khủng bố của âm khí mà nổi lên ý định vượt ngục. Diệp Tuyền cầm một con lên xem, vừa lòng gật đầu: "Rửa rất sạch sẽ, có thể chuẩn bị vào nồi rồi."
Thịt tôm tháng năm còn chưa đủ chắc nịch, chỉ vừa mới sinh sản, vị béo của gạch tôm cũng chưa đủ, ăn có hương vị tươi mới giống như trên thị trường. Luộc với sốt mala tỏi băm và mười ba loại gia vị, tất cả nước sốt đã chuẩn bị sẵn, chỉ đợi khách đến, tôm hùm đất sẽ được cho vào nồi.
Miếng cơm đầu tiên, đương nhiên là của Diệp Tuyền.
Trước khi Quán Ăn Khuya mở cửa, mùi thơm của tôm hùm đất chỉ thuộc về mùa hạ đã khiến cả con phố bắt đầu chảy nước miếng.
Diệp Tuyền ăn tôm hùm đất, không đau đớn bóc vỏ như người bên cạnh. Ngón tay khẽ vặn, lớp vỏ cứng sẽ theo tiếng mà nứt ra, lộ phần thịt tôm đỏ trắng đan xen thơm ngọt mềm mại, mỗi lân một con cực kỳ đã ghiên.
Thịt tôm chế biến ngon miệng, được rưới một lớp gia vị đậm đà, ngay cả rau diếp ngồng lạc và dưa chuột trong nước canh, cũng thấm đẫm một hương vị độc đáo. Du Tố Tố nhìn cô vặn mở lớp vỏ, có ảo giác xương sọ đau nhức, yên lặng ôm bát cơm nhỏ xoay người đi hướng khác.
Khi còn sống Phương Vọng Đệ chưa từng ăn tôm hùm đất, được Du Tố Tố dẫn dắt mà dần dần tăng tốc độ nắm bắt.
Quỷ hồn sẽ không hai tay đầy dầu, ngược lại mất đi niềm vui mút dư vị ở đầu ngón tay.
Lão Trần không ăn nhiều, chỉ nếm qua mùi vị. Ông ấy là người đầu tiên làm xong, bưng chậu, mở tủ lạnh, ngửi được mùi tôm hùm đất đã ướp lạnh mười mấy tiếng đồng hồ.
Hương vị chua ngọt, xuyên qua hộp kín bay ra ngoài.
Tôm hùm đất ướp lạnh được đóng hộp, chia ra ướp ở những thời điểm khác nhau, có thể bán đến thời gian ăn khuya.
Diệp Tuyền vui vẻ mở phần sớm nhất ra, tôm hùm đất tươi ngon sạch sẽ nhất được ướp không có chút mùi lạ, mùi thơm của ô mai và chanh ngâm với rượu hoa điêu mang đến một hương vị mới, đường phèn đã tan hết, vị ngọt thanh càng phù hợp với Giang Nam.
Trên bảng đen viết một hơi năm loại món chính, xem kỹ càng, chúng đều giống nhau. Món chính cùng cơm và mì sợi, rưới thêm một muỗng canh sẽ thơm ngon hơn.
Đơn sớm nhất gọi tôm hùm đất, nghênh đón sự trở lại của mùa hè, những thực khách trẻ tuổi cũng nhanh chóng ập vào.
Từng chậu tôm nhanh chóng được bưng lên, khi đang náo nhiệt, bên ngoài có mấy người bước vào dường như không phải vì ăn mà đến.
Vài cặp vợ chông dắt theo con nhỏ, trong tay câm theo không ít đồ, ở bên ngoài nhìn ngó hồi lâu, đi thẳng về phía Diệp Tuyền.
"Bà chủ Diệp!" Cặp đôi đi đầu dắt đứa nhỏ đi đến cảm ơn: "Ngại quá chúng tôi đến hơi trễ. Trước đó lo lắng để lại di chứng nên vẫn luôn điều dưỡng ở bệnh viện. Chúng tôi biết hết rồi, lần này may mà có cô giúp đỡ, đây là chút tâm ý cô nhất định phải nhận đấy."
Đây là phụ huynh và ba học sinh đương sự còn lại của vụ việc Bút Tiên. Trùng hợp, một trong ba phần quà chính là tôm hùm đất. Một phần khác là thịt xông khói và giăm bông, phần còn lại là cá thơm suối núi. Các phần quà được chọn vô cùng cẩn thận.
Đưa tiền Diệp Tuyên sẽ không nhận, tặng quà...
Diệp Tuyền biết tại sao họ đến. Nhận lấy quà tặng, Diệp Tuyền nhìn qua ba đứa trẻ, trên người quả thật không còn âm khí nữa, Cục quản lý làm không tệ.'Đã không có chuyện gì, về sau đừng lại mấy chuyện nguy hiểm nữa." Có được xác nhận, nhóm phụ huynh không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Đợi người đi rồi, Diệp Tuyên ước lượng giá cả. Quy những món quà ra thành tiên, theo tên của những người này, quyên góp cho dự án từ thiện hỗ trợ học tập vừa tìm thấy trong mấy ngày mày.
Tóm chặt lấy ngày nghỉ cuối cùng của kỳ nghỉ lễ, những thực khách thỏa thích ăn uống, thấy có người chạy đến cảm ơn bà chủ Diệp thì không khỏi cảm thấy cô lại thân bí thêm mấy phần.
Sau khi hỏi riêng lẫn nhau, những lời đồn quỷ nháo ban đầu ở Quán Ăn Khuya và những lời đồn thổi "có năng lực" giữa những người hàng xóm truyền đến tai họ. Đến cả những công nhân sống gần đó cũng là lần đầu tiên nghe nói đến. Trong quán thỉnh thoảng vang lên những âm thanh kinh ngạc. Trong cuộc sống tẻ nhạt luôn có những điều lý thú, hâu hết mọi người xem như đang nghe kể chuyện, khi nhìn về phía Diệp Tuyền mang theo chút bất ngờ và trêu chọc "huyền thoại của thành phố vậy mà ở bên cạnh tôi”.
Một người có bản tính xã ngưu*, nghe được trong lòng lộp bộp một tiếng, thần bí đến gân: "Bà chủ, cô biết vê cái đó đúng không? Cũng xem cho tôi một chút? Tôi cảm thấy ấn đường biến thành màu đen, mấy ngày nay đã như thế, có phải sắp xảy ra chuyện không?”