Tiệm Ăn Khuya Giới Âm Dương (Dịch Full)

Chương 80 - Chương 80:

Chương 80: Chương 80:Chương 80:

Diệp Tuyền tìm một chỗ đứng yên, không quay đầu lại mà lấy ra một nắm kẹo, nhặt một viên bỏ vào miệng, còn lại đổ ra lòng bàn tay, đưa cho cô gái phía sau.'Ăn một ít không?"

Kẹo bánh ú đường được làm thành những hình bánh ú nhỏ hình tam giác, bao gồm kẹo mạch nha hạt thông, mạch nha matcha và nhân hạt dưa, mỗi viên đều trong suốt như pha lê, có lớp vỏ mỏng giòn như hổ phách, bọc trong những hạt nhỏ, bên ngoài giòn xốp, rất vừa miệng.

Khi cắn mở lớp vỏ giòn ngọt, sẽ thấy nó không hề ngọt như tưởng tượng, hương thơm bùi bùi kết hợp với chút vị ngọt mạch nha vừa phải.

Diệp Tuyền vui vẻ nheo mắt lại.

Ừm, nên phát triển thêm đồ ăn nhẹ.

Phương Vọng Đệ căng thẳng cả một đường, nhìn bà chủ mang bộ dạng hồn nhiên không quan tâm thấp giọng cảm ơn, lấy một cái. Cô ấy không cắn thành từng miếng mà chỉ nhấm nháp, vị ngọt lan tỏa, làm dịu thần kinh, cuối cùng cô ấy mới dám ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Phương Vọng Đệ từng ngủ ở Thanh Giang hai mươi năm, nhưng cô ấy không thường xuyên ở lại Thanh Giang, nơi cô ấy thường ở nhất là trường học. Bờ kè và cây cầu trước mặt không phải là nơi cô ấy từng ngủ, cùng một dòng sông nhưng trông hoàn toàn khác.

Tiếng nước sông ngày càng gần, nước sông hùng vĩ bị gió thổi bay, lá cờ chỉ điểm xuất phát sớm nhất của dự án đang tung bay trên không trung phía xa. Giải đua thuyền rồng được chia thành các nhóm nam nữ chuyên nghiệp và các nhóm nghiệp dư mở rộng, giải đấu cấp tỉnh lần này chỉ còn lại 16 đội chuyên nghiệp, 12 đội chuyên nghiệp nam và 4 đội chuyên nghiệp nữ. Những chiếc thuyên rông mảnh dẻ, màu sắc tươi sáng xếp thành hàng, ngẩng cao đầu trước dòng sông cuồn cuộn, thể hiện sự dũng cảm của mình. Tiếng súng xuất phát vang lên, tiếng trống chợt vang lên, các tay đua thuyền rồng trên thuyền chèo cùng nhau, động tác gọn gàng, đều đặn, có cảm giác uy lực như thể là một người.

Một dòng nước trắng xóa phóng ra từ phía sau thuyền rồng, thuyền rồng bay ra khỏi điểm xuất phát như những mũi tên sắc nhọn tuột khỏi dây. Con rồng vung đuôi.

"Cố lên!!!"

Nơi xa nhất mà Phương Vọng Đệ đã đi là từ làng đến thành phố Thanh Giang, hoạt động lớn nhất mà cô ấy từng thấy là thu hoạch nông thôn. Cô ấy chưa bao giờ thấy một cuộc thi đấu hấp dẫn như vậy, thi đấu thể thao tự nhiên có sức hấp dẫn của sức mạnh và vẻ đẹp, khiến lòng người loạn nhịp.

Phương Vọng Đệ ôm chặt ngực mình, biết điều đứng sau lưng Diệp Tuyền, dần dần không nhịn được tiến về phía trước, muốn nhìn rõ ràng hơn, chân thực hơn. Cô ấy không có trái tim, lồng ngực giấy sẽ không bao giờ đập. Nhưng thật sự có cảm giác như có thứ gì đó sắp nhảy ra ngoài. Bang bang, bang bang.

Cuộc đua thuyền rồng chính thức dài không quá một nghìn mét, các thuyền rồng lướt qua nhanh chóng, rượt đuổi nhau và cố gắng hết sức.

"Cố lên!!!" Phương Vọng Đệ không nhận ra rằng mình đã bị bầu không khí sôi động lây nhiễm nên cũng hét lên.

Diệp Tuyền dựa vào lan can thổi gió sông, khẽ mỉm cười. Cuộc thi bắt đầu lúc mười giờ, có người không phân cao thấp thi đấu với nhau, nghe có vẻ giống như cùng tranh tài, cùng thuyền rồng, cùng thí sinh. Nhưng làn sóng nhiệt tình lại quấn lấy người dân hai bên bờ sông, ai cũng không rời đi được, xem thế nào cũng không đủ.

Bầu trời càng lúc càng tối, mọi người tiêu hao tinh lực một ngày, đã mỏi mệt không chịu nổi. Cái nóng oi bức của buổi tối không có gió lại càng khó chịu hơn.

Đèn pha hai bên được bật lên, chiếu sáng bục giải, khoảnh khắc công bố giải thưởng luôn khiến người ta phấn khích trở lại.

Vị trí thứ nhất, thứ hai và thứ ba của cuộc thi đã được quyết định, các thuyền rồng lần lượt hướng về đài cao. Bọn họ đã biết trước kết quả, có người nở nụ cười, có người có chút thất vọng, nhưng đều đang chờ đợi tấm huy chương cuối cùng.

Đầu tiên được công bố là bảng xếp hạng của nhóm chuyên nghiệp nam, đội vô địch và á quân được gọi tên, các đội hình thuyền rồng được sắp xếp ngay ngắn để nhận vinh dự.

Khi đến lượt huy chương đồng, không hiểu vì lý do gì mà không có gió, không có sóng, nhưng thuyền rồng lại rung chuyển kỳ lạ.

Các tay đua thuyền rồng trẻ tuổi trên thuyền rồng phản ứng rất nhanh, nhanh chóng nắm lấy thuyền rồng để ổn định thân tàu mảnh mai. Tay trống lớn tuổi đang đứng ở đầu thuyền, cùng những người khác tiến về phía trước, trao đổi đòn thương mại, chuẩn bị nhận huy chương thì bị mất cảnh giác và ngã xuống. Cứu, cứu! Ục ục... cứu, khụ, khụ, khụ."

Người đánh trống hét lên, như thể quên bơi trong giây lát, uống vài ngụm nước rồi mới được kéo lên một cách vội vàng.

Gã ướt sũng khắp người, niềm vui đoạt huy chương đồng và ánh sáng trên gương mặt đều vụt tắt khi bỗng ướt sũng.

“Ha ha ha!" Hai bên bờ vang lên một tràng cười bị đè nén.

Một trong những yêu cầu đối với người chơi thuyền rồng là phải bơi giỏi, trong đó có những tay trống có yêu cầu thể chất thấp nhất. Không ai ngờ tay trống của đội hạng ba lại bị ngã chìm.

Diệp Tuyền nhướng mày liếc nhìn thuyền rồng, dưới mặt nước tĩnh lặng có rất nhiều bóng người.

"Quỷ nước?"

Tay trống bị kéo lên thuyền rồng cũng không giấu được vẻ hoảng sợ, hôm đó là một ngày nắng nóng sau khi vận động vất vả, nhưng trên mặt gã lại không có chút màu sắc nào, giống như bị dọa cho sợ hãi.

Không có người chờ nhận giải, tay trống làm đội trưởng không thể lên sân khấu, người đội trưởng vội nói vài câu với tay trống rồi thế chỗ, bước lên bục. Giữa tiếng hò reo, những người khác trên thuyền rồng cũng reo hò, vang vọng tiếng võ tay khi lên bục của thuyền trưởng, ba người trên bục in bóng thật sâu xuống sông.

Chỉ có duy nhất thuyên trưởng không thể bước lên bục vinh quang - tay trống huy chương đồng ngồi trên thuyền, che mắt cá chân bỗng lạnh ngắt không thể giải thích được, khuôn mặt chìm vào bóng tối.

Người cầm lái nhảy khỏi bục, trao cúp cho tay trống: "Đội trưởng Viên, anh ổn chứ? Không sao cả, sang năm chúng ta đuổi theo, chắc chắn sẽ vượt qua được bọn họ!"

An ủi nghe một chút coi như xong, nhưng chỉ nhìn vào chênh lệch thành tích cuối cùng, ước chừng đã tụt lại phía sau một nửa, trong thời gian ngắn không thể đuổi kịp được. Đội trưởng Viên ngẩng đầu mỉm cười, như thể đã trở lại bình thường. Những chiếc cúp được truyền tới gã qua một đám người, thuyên rồng lại bắt đầu di chuyển và tiến vào bờ, chuẩn bị đón nhận cuộc phỏng vấn sôi nổi và bữa tiệc sau trận đấu.

Thuyền rồng vẽ lên một gợn nước, bóng tối vô hình trong dòng sông lờ mờ lúc di chuyển, nhưng nó không tiếp tục đẩy thuyền rồng.

Diệp Tuyền từ chối lời mời về cùng nhau của hàng xóm ở phố Hỉ Nhạc, vẫn ở lại bên sông.

Nhóm người tiếp theo lên sân khấu nhận giải là huy chương đồng 1,2, 3 bảng nữ, trời càng lúc càng tối, đèn đường đã bật sáng, người chen chúc trên bờ cũng ít đi khiến nơi này kém sống động hơn.

Các thành viên của đội nữ cũng không tỏ ra thất vọng vì điều này, họ ngẩng cao đầu bước ra khỏi thuyền rồng, bước lên bục vinh quang.

"Bah, bah, bah!" Một bên bục dưới chân cầu đột nhiên vang lên một tràng pháo tay nồng nhiệt: "Các bạn thật tuyệt vời! Thành tích đua thẳng 200 mét đã vượt qua vị trí đầu tiên của nhóm nam, thành tích đua thẳng 500 mét đã đồng hạng nhất với nhóm nam. Các bạn là nhà vô địch thực sự!"

Những bóng mờ tụ lại thành hình người, những con quỷ nước với khuôn mặt nhợt nhạt, thân hình ướt át bò lên khỏi mặt nước, vỗ tay hò hét.'Các cô, các cô thật tuyệt vời!!!" Các cô gái trẻ trên bờ đưa tay lên miệng cổ vũ cho các tay đua thuyền rồng nữ. Khi các tay đua nữ nhìn qua, họ ngượng ngùng vẫy tay, mặt đỏ bừng.

Tiếng reo hò của một bóng ma hòa vào đám đông, không hề lạc lõng. Dù thời gian ấn định trên cơ thể họ khác nhau nhưng họ vẫn cổ vũ như nhau. Con quỷ nước đang nằm trên một tấm ván chèo, mái chèo được chế tạo một cách đặc biệt và rất dài, có phần giống với loại mà các tay đua thuyền rồng sử dụng, nhưng nó đơn giản và thô sơ hơn. Cô ấy còn trẻ, bằng tuổi Phương Vọng Đệ, mặc dù có quỷ khí nhưng vẫn có thể nhìn thấy làn da màu lúa mì khỏe mạnh và tràn đầy năng lượng.

Nhà vô địch nhận cúp, nhảy trở lại thuyền rồng và ôm chặt đồng đội. Các đồng đội trạc tuổi nhau ôm nhau, vừa khóc vừa cười, cuối cùng cũng nở nụ cười: "Chúng ta đã làm được rồi!"

Con quỷ nước chống cằm cười vui vẻ.

Đội thuyền rồng nữ nhận cúp rồi cùng nhau rời đi, quỷ nước bơi theo họ một lúc, không xa cũng không quá gần, chỉ là một cái bóng nhỏ trên sông, giống như một người bạn bất đắc dĩ đến chở họ.

Lúc này, hoàn toàn không thấy ác ý như lúc đẩy thuyền rồng hạng ba của nam."Dừng lại."

Quỷ nước đuổi theo thuyền rồng, bơi qua đài quan sát, Diệp Tuyền búng ngón tay, luông không khí đập vào đầu thủy quái.

"Ai ác đến mức vứt rác xuống sông... Ê, chờ đã, có người gọi tôi?" Đang phàn nàn nửa chừng, thủy quái ngơ ngác ngẩng đầu lên, nhìn thấy Diệp Tuyền đang uể oải tựa người vào bờ sông.

Quỷ nước không xác định chỉ vào chính mình: "Cô gọi tôi à?" "Ôi, cô thật sự có thể nhìn thấy tôi sao?I Cô là đạo sĩ sao?" Quỷ nước đứng lên khỏi mặt nước, hưng phấn hỏi: "Cô thấy kỹ năng chèo thuyền của họ thế nào? Có phải là tuyệt lắm không?”

Bỏ qua âm khí nhỏ giọt trên người, cô ấy trông giống như một fangirl cuối cùng đã tìm được một người bạn để giao lưu.

"Cô rất thích đội vô địch à? Tôi nhìn thấy cô đẩy nhóm thuyền rồng nam, không phải cô giúp các cô ấy đấy đẩy thuyền đó chứ?" Giọng nói lạnh lùng của Diệp Tuyền trấn áp quỷ nước đang hưng phấn. Quỷ nước sửng sốt một chút, hai mắt trợn to tức giận: "Cái gì? Sao cô không có tinh thần thể thao chút nào vậy! Tôi sẽ không làm chuyện như vậy! Đó là bởi vì kỹ năng của họ kém hơn những người khác! Thành tích của họ là thật!" Con quỷ nước kích động đến mức nhãn cầu của bất ngờ bật ra. Con ngươi lăn dọc theo bờ kè rồi rơi xuống nước.
Bình Luận (0)
Comment