Chương 82:
Chương 82:Chương 82:
Mái chèo đập vào đầu cô ấy khiến Viên Viên rơi xuống hồ.
Trước khi hoàn toàn bất tỉnh, cô ấy mơ hồ nhìn thấy chiếc thuyền rồng rực rỡ sắc màu đang chìm dưới đáy hồ.
Đẹp làm sao.
"Gã bí mật hẹn gặp tôi, giết tôi như không có chuyện gì xảy ra. Bố mẹ phát hiện ra tôi mất tích, lúc đang tìm người, gã còn nói là tôi bị lừa không có khả năng quay lại... thứ gì không biết!"
Quỷ nước Viên Viên bĩu môi hai tiếng: "Tên khốn đó thật thông minh, không để tôi trực tiếp chìm xuống hồ, gã chôn thi thể của tôi dưới đáy sông Thanh Giang, còn buộc một tảng đá lớn vào đó, vì sợ tôi sẽ ra ngoài. Nhưng cũng bởi vì ở Thanh Giang nên năm nào tôi cũng tỉnh dậy xem đua thuyền rồng." Viên Viên tự tin nói: "Chỉ là tôi không phục mà thôi! Tại sao? Tại sao phụ nữ không thể đua thuyền rồng? Tại sao gã lại có thể giả vờ như chưa từng làm điều đó sau khi tôi chết? Tôi chỉ muốn ở lại xem khi nào sẽ có nữ tay đua thuyền rông và khi nào gã sẽ nhận quả báo!"
"Bố gã từng là người chỉ huy đội trống, gã là người chèo thuyền rồng và là thuyền trưởng. Những năm gân đây trở thành người chỉ huy tay trống. Gã đã lãnh đạo đội nhiều năm như vậy, thành tích của gã đã từ hạng hai xuống hạng ba, suýt nữa đã không thể lọt vào trận chung kết năm ngoái. Nhìn vẻ mặt ủ rũ của gã tôi sẽ cảm thấy hạnh phúc!"
Viên Viên nói không chút oán hận, không khỏi bật cười: "Hứ, ai lại muốn xem thứ kinh tởm đó thi đấu chứ? Các cô gái trong đội thuyên rồng nữ của chúng tôi thật xinh đẹp biết bao!"
"Đại sư, tôi còn nhớ rõ xương cốt của mình ở đâu, có phải sau khi báo án gã sẽ bị bắt không? Tối nay chắc chắn bọn họ sẽ cùng nhau ăn mừng ở khách sạn, còn có phỏng vấn trên truyền hình, có thể đi luôn bây giờ được không?" Viên Viên có vẻ hào hứng với việc làm cho mọi thứ trở nên náo loạn nhất có thể.
Diệp Tuyên cười nói: "Được."
Viên Viên cười rạng rỡ: "Đại sư, cô đúng là người tốt mà!"
Lộ Băng dẫn người đến nơi chôn cất mà quỷ nước nhắc tới để điều tra, Diệp Tuyền lái xe tới đó.
Viên Viên ngồi ở hàng sau, quen thuộc nắm lấy cánh tay Phương Vọng Đệ: "Em gái, em nhìn kỳ quá, nhìn như là quỷ nhưng hình như không phải, sao không nói chuyện vậy? Để chị nói cho em biết..."
Những người khác đang ngồi trên xe jeep của Diệp Tuyên, xuống xe gần như mềm nhữn nên trong xe không rảnh nói chuyện.
Tuy nhiên Viên Viên lại có thể hoàn toàn phớt lờ áp lực của chiếc xe đang chạy quá tốc độ, miệng cô ấy tiếp tục nói không ngừng, rồi nói đến việc tận mắt chứng kiến đội thuyền rồng nữ Thanh Giang lớn lên từng chút một. Cô ấy chú ý đến đội vô địch, nhưng các đội khác cũng giống như bạn bè của cô ấy, khá quen thuộc với cô ấy.
Những ước mơ, hy vọng về cuộc đua thuyền rồng cũng như nhiệt huyết trong cuộc đua dường như quay trở lại cùng câu chuyện.
Phương Vọng Đệ vô thức che ngực, trầm mặc hồi lâu, khi xe dừng lại cô ấy nhẹ giọng nói: "Bọn họ rất giỏi, chị cũng vậy."
"Đương nhiên!" Viên Viên đắc ý nói. Bên bờ kè sông, đội điều tra tội phạm đã sẵn sàng bắt tay vào công tác trục vớt. Lộ Băng vội vàng đi tới đón, vẻ mặt có chút kỳ lạ, như muốn cười, lại như đang đau đớn vì phải làm thêm giờ.
"Bà chủ Diệp, lại gặp rồi." Lộ Băng cảm thấy trực giác của đội trưởng đội hành động là hoàn toàn chính xác.
Xem đi, xem đi, bọn họ không tìm được quỷ hồn mà bọn họ đã tìm kiếm mấy lần ở Thanh Giang, nhưng bà chủ Diệp chỉ mới ra ngoài đi dạo thì quỷ hồn đã tự động được đưa đến tận cửa nhà rồi.
Bên cạnh bà chủ Diệp thật sự không thể thiếu náo nhiệt mà, theo bà chủ Diệp thì sẽ có công việc. ... Nhưng mà, công việc có thể đừng xảy ra vào dịp nghỉ lễ được không? Diệp Tuyền không để ý tới vẻ mặt đau đớn của cô ấy, dẫn theo quỷ nước xác nhận vị trí rồi vẫy tay rời đi.
Tra án thì liên quan gì đến cô không? Cùng lắm cô cũng chỉ là một công dân nhiệt tình, còn phải về nhà ăn cơm nữa.
Khi lái xe trở lại phố Hỉ Nhạc đã là giờ mở quán bán đồ ăn khuya. Hôm nay là Tết Đoan Ngọ, không chuẩn bị bữa tối đặc biệt nào cả, ngoại trừ cháo và bánh ú.
TV trong quán ăn đang bật, đài truyên hình Thanh Giang đang phát sóng cuộc phỏng vấn ngày hôm nay với những người lọt vào vòng chung kết cuộc đua thuyền rồng cấp tỉnh. Đúng như lời nói của quỷ nước Viên Viên, huy chương đồng á quân thứ nhất, thứ hai và thứ ba đều có mặt ở đó, tụ tập cùng nhau trong khách sạn.
Du Tố Tố bắt gặp ánh mắt của Diệp Tuyền, có vẻ áy náy buông điều khiển từ xa xuống, cầm giẻ lau lên giả vờ lau quầy.
Không trì hoãn sự việc, Diệp Tuyền cũng không thèm để ý tới việc cô ấy lén lười biếng.
Bà Hoàng và hàng xóm đã về từ lâu, khi nhìn thấy Diệp Quyền đi vào, họ đều vẫy tay chào: "Bà chủ Tiểu Diệp, chúng ta cùng xem TV và ăn bánh ú nhé. Ôi chao, các chàng trai trong đội vô địch năm nay thật là tuyệt vời và tràn đầy năng lượng, các cô gái cũng vậy... Gì cơ? Cô ấy là cháu gái nhà anh à..." Khi họ nói chuyện, những người hàng xóm bắt đầu bàn tán như thường lệ-"AI" Trên TV truyên đến một tiếng kêu thảm thu hút sự chú ý của mọi người, phía sau cuộc phỏng vấn trực tiếp đột nhiên nổ ra hỗn loạn.
Những người mặc đồng phục cảnh sát ập vào hiện trường, đội trưởng Viên, người về thứ ba trong cuộc đua thuyền rồng nam đang chống cự và trốn tránh, phủ nhận điều gì đó nhưng vẫn bị bắt.
Phóng viên trả lời rất nhanh: "Cuộc phỏng vấn của chúng tôi kết thúc ở đây, tiếp theo xin hãy chú ý..."
Đạo diễn đổi kênh, trong quán cơm mọi người nhìn nhau với ánh mắt đang ăn dưa.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng lẽ đã phạm phải chuyện gì nên bị cảnh sát tìm tới? Cuộc tranh tài có vấn đề gì sao?"
Diệp Tuyền bưng bánh ú đi ra, vừa ngồi xuống quầy đã có người hỏi thăm "Này, không phải bà chủ Tiểu Diệp là người cuối cùng rời đi sao, cô có thấy gì lạ không?"
Mọi ánh mắt tò mò đều tập trung vào Diệp Tuyên.
Diệp Tuyên: "..."
Cô không chỉ nhận thấy có điều gì không ổn mà còn giúp quỷ hồn bị hại báo án. Diệp Tuyên đang định nói không biết gì thì nhìn thấy Lộ Băng và quỷ nước Viên Viên đi vào cửa.
Hiển nhiên là Viên Viên nghe được câu hỏi, nhìn qua đầy mong đợi, không ngừng lẩm bẩm: "Cho gã chết! Cho gã chết đi!" "Nghe nói gã không cho nữ vận động viên tham gia đua thuyền rồng, giết người." Diệp Tuyền kết luận.
"A—" Những người hàng xóm buôn chuyện không ngờ lại nghe được tiết lộ lớn như vậy, há hốc mồm.
Bà Hoàng dùng thìa nhỏ múc cháo, lắc đầu: "Chỉ vì là nữ nên không được lên thuyền rồng? Quá tệ hại. Thời đại nào rồi, đây là sự phân biệt đối xử đó!" Ông cụ Hoàng mỉm cười bước vào, ngồi đối diện với vợ: "Thật là, chúng ta đã được giải phóng bao nhiêu năm rồi mà còn mấy người không có đầu óc như này hả? Thằng nhóc đó nhìn cũng còn trẻ mà không hiểu chuyện như những người lớn tuổi này."
Ông ấy cũng là tay trống của đội vô địch, lớn tuổi nên lui ra sau làm huấn luyện viên hậu cần, nhưng cũng từng tham gia vào đội ngũ . Giữa bữa tiệc ở khách sạn, đột nhiên có người bị bắt nên về sớm.
Các thực khách trẻ tuổi không khỏi gật đầu: "Đúng vậy, phụ nữ có thể gánh được nửa bầu trời!"
Lộ Băng xuyên qua đại sảnh hướng về phía Diệp Tuyền, không nhịn được cười nói: "Vốn là Viên Viên nói muốn gặp lại cô trước khi đầu thai, nhưng bây giờ xem ra không cần."
Viên Viên và Du Tố Tố, những người rảnh rỗi chụm đầu vào nhau, ôm mặt lắng nghe cuộc thảo luận trong cửa hàng với đôi mắt mỉm cười. Dường như đã quên mất Diệp Tuyền là ai.
Tâm trạng của Diệp Tuyền rất tốt, lấy ra hai loại bánh ú tự mình cất giữ trong tủ lạnh sau bếp, cất vào tủ đựng bánh ngọt, lại viết thêm hai nét lên tấm bảng nhỏ. [Bánh ú lên men với hoa quế và rượu, bánh ú gạo lên men với rượu hoa sophora đang được bán với số lượng có hạn, vì vậy nếu muốn mua chúng hãy nhanh tay lên. ]
Diệp Tuyền lấy ra một cái bánh ú da băng, bảo Phương Vong Đệ đưa cho Viên Viên.
"Oa, thơm quá." Đã nhiều năm Viên Viên không ăn bánh ú, trong lòng vô cùng vui mừng.
Một làn hương rượu ngọt ngào hòa vào ánh đèn ấm áp của Quán Ăn Khuya, giữa cuộc thảo luận sôi nổi, có những khách hàng mới bước vào.
Diệp Tuyền không theo đuổi hương vị bánh ú thời thượng, ăn ngon là được. Nhưng tình cờ tìm được nguyên liệu phù hợp nên đã làm ra hai loại bánh ú ủ rượu gạo mới, phần lớn đã đi vào dạ dày của cô, còn một lượng nhỏ bán vào tay những người may mắn.
Hai loại bánh ú được kết hợp phương pháp làm sô cô la nhân rượu, Diệp Tuyền vô cùng hài lòng với món bánh ú da băng ủ rượu làm từ hoa sophora. Bổ sung mật hoa Sophora, viên rượu giòn như pha lê, lớp băng mềm mịn, trong miệng tràn ngập hương hoa và mùi rượu nhẹ, những cánh hoa chớm hé mở trong miệng khiến người ta say mê bởi hương vị thơm ngon. Những chiếc bát nhỏ được bày trên khay trước mặt Diệp Tuyền, những chiếc bánh ú đủ hương vị được bày ngay ngắn, như thể đang kiểm tra lãnh thổ của cô. Bánh ú lớn hay nhỏ đều kết hợp với nước chấm tinh tế màu hổ phách, cùng những màn mukbang hấp dẫn đã trở thành kẻ đồng lõa chính khiến số lượng bánh ú giảm nhanh chóng.
Đường Dịch vừa xuất viện trở về nhà dưỡng thương, nên dẫn bố mẹ đến trước tủ bánh ngọt để bàn xem nên mua cái nào.
Gia đình ba người của Kiều Vượng đã chọn vài loại, quyết định về nhà rồi chia ra ăn. Tiểu mập đáng thương chỉ có thể ăn một miếng, với vai trò là người có quyền lựa chọn duy nhất một cái bánh ú nên cô bé đã đắn đo hồi lâu mới quyết định được.