Chương 86:
Chương 86:Chương 86:
Thành Hoàng gọi Diệp Tuyền đang phân tâm vê.
"Đúng rồi, lúc trước Diệp đại nhân để vô thường đưa quỷ hồn Qúy Huệ tới, có để lại cho cô một phần quà." Thành Hoàng triệu tập thuộc hạ của mình, một một cơn gió vừa qua, chiếc hộp lớn xuất hiện bên trong.
"Có thể ngài chưa hỏi tên bà ấy. Đó là mẹ của Thang Tiểu Mãn. Cảm ơn ngài đã cho họ gặp nhau lần cuối."
Trong hộp lộ ra bốn cuộn tranh, không, là thêu.
Kích thước phù hợp để khảm vào bình phong hoặc những bức họa treo dài, với phong cảnh đẹp và không khí thú vị. Rõ ràng là thêu nhưng lại có thể thêu được vẻ đẹp của tranh phong cảnh, khá xinh đẹp, tinh hoa của tranh thêu Dự Chương được thể hiện sống động trên từng centimet vuông.
Mỗi mùa xuân, hạ, thu, đông là một bức tranh, những ngọn núi và dòng sông khác nhau, chỉ có hai cái cây mờ ảo ở các góc luôn tồn tại.
Từ những cây lớn và cây nhỏ vào mùa xuân, chúng lớn dần lên vào mùa hè, đến mùa thu lá chuyển sang màu vàng và rụng, những cây nhỏ cũng mọc cao hơn, đến mùa đông tuyết dày rơi trên những cành khô, cây nhỏ mọc cao như cây lớn, đứng trên những tảng đá cùng nhau nhìn vê phương xa.
Qúy Huệ đặt tên cho bức tranh thêu là Xuân Hạ Thu Đông nhưng Diệp Tuyên lại cảm thấy nên gọi là "Mẹ.
Một tháng trôi qua, Diệp Tuyên vốn tưởng rằng mẹ Thang đã đi đầu thai rồi. Diệp Tuyền nhìn bức tranh thêu, hỏi vài câu về việc sau khi Qúy Huệ tới miếu Thành Hoàng đã xảy ra chuyện gì.
Thành Hoàng Thanh Giang có chút xấu hổ, thành thật trả lời: "Qúy Huệ khi còn trẻ cũng là một thợ thêu có tài, nhưng về sau bị thương ở tay, không làm nghề này nữa, quỷ hồn trật tự và có công đức cũng không nhiều, vốn muốn để bà ấy ở lại làm việc ở miếu Thành Hoàng, nhưng chất lượng thêu thùa của bà ấy quá tốt, bà ấy lại không muốn làm việc ở trên này nên tôi đã cho phép bà ấy làm việc ở miếu Thành Hoàng địa phủ."
"Không sao đâu." Diệp Tuyên mỉm cười, nghĩ đến việc treo bình phong này lên.
Dấu vết quỷ khách để lại cũng là một loại duyên phận.
Biết Diệp Tuyền làm xong việc sẽ rời đi, Thành Hoàng cũng không cố gắng thuyết phục Diệp Tuyền ở lại, hắn chỉ lấy từ trong tay áo ra một cây gậy gỗ nhỏ.'Diệp đại nhân hiện đang định cư ở Thanh Giang. Với tư cách là Thành Hoàng, tôi nên tự chịu trách nhiệm. Thành Hoàng rời khỏi miếu Thành Hoàng không tiện, nhưng nếu có việc gì thì có thể phái vô thường và phán quan đi xử lí bất cứ lúc nào. Nếu rời khỏi Thanh Giang, lấy ra Thành Hoàng Dẫn ở một nơi gần đó cũng có thể thuận tiện cho ngài."
Hắn nói một cách chân thành, gân như cầu xin Diệp Tuyên chấp nhận, như thể đang ôm một hy vọng rất lớn.
Thoạt nhìn, tấm biển gỗ trông không khác gì tấm biển nhỏ dùng trong chùa, nhưng một mặt được sơn màu đỏ, cùng nguồn gốc với tấm biển của Thành Hoàng, tượng trưng cho Thành Hoàng để ra lệnh cho các quỷ hồn, có giá trị rất lớn.
Diệp Tuyền mang vẻ mặt bình tĩnh, không nhận: "Thành Hoàng nên giữ cho mình đi. Tôi chỉ là chủ quán cơm nhỏ bình thường, không cần những thứ này, nếu có thời gian thì tới quán cơm với tư cách là khách, tôi sẽ đãi anh bữa tối." Thành Hoàng Thanh Giang không tặng lễ vật được, hắn cũng không tức giận nên không tiếp tục dây dưa, hắn mỉm cười nhét lại vào trong tay áo."Diệp đại nhân đã xuyên qua luân hồi, thay đổi vô số ngày tận thế, phong thái như vậy không hề bình thường. Ngài rời khỏi địa phủ quá nhanh, chúng tôi chạy tới Hoàng Tuyền tam xuyên cũng không kịp, rất nuối tiếc. Hân hạnh được đón tiếp ngài đến đây, có thể để lại một ít thư pháp không?”
"Dừng lại. Đừng gọi tôi đại nhân được không?" Diệp Tuyên dở khóc dở cười: "Diêm Vương bảo anh cầu cái gì?"
Nguyên nhân chính khiến Diệp Tuyền từ trụ cột luân hồi trở về thế giới này, nhưng không ở lại địa phủ là do lũ quỷ trong địa phủ quá nhiệt tình. Đuổi theo xin chữ ký, xin chụp ảnh, mời cô ở lại làm âm thầm... phiền phức lắm.
Nhất là do sự cải cách của địa phủ trong thời đại mới cách đây vài chục năm, diêm la địa phủ ngày nay đều tranh giành âm thần top cao, rất dễ tiếp thu những thứ thời thượng. Địa phủ vốn không có nhiều thay đổi trong vài trăm năm qua, đột nhiên lại thay đổi nhanh chóng, điều đó cũng đồng nghĩa với việc... khối lượng công việc nặng nề.
Diệp Tuyền không muốn ở lại làm thêm giờ.
Trên mặt đen của Thành Hoàng Thanh Giang hiện lên vẻ tội nghiệp: "Là tự tôi muốn, ngài không muốn đưa cho quỷ khác, chắc chắn tôi sẽ không chol" "... Được." Thái độ Thành Hoàng thấp đến mức Diệp Tuyền không thể từ chối. Thành Hoàng Thanh Giang vui vẻ tiễn cô ra ngoài: "Đạo hữu, lần sau gặp lại!" Cầm chiếc chữ ký duy nhất, Thanh Giang Thành Hoàng chụp ảnh đăng lên, cài danh sách lượt like rồi vui vẻ tắt điện thoại giấy.
Không có cú đánh lớn nào thành công, nhưng đây là cú đánh duy nhất của hắn. Mặc dù... viết là "Chúc Thanh Giang ngày càng thái bình" nhưng đó không phải là vấn đề lớn! Nhìn đi, chiếc điện thoại di động đang rung như điên chẳng phải giống như những thằng quỷ xui xẻo truy tinh không được đó saol Thành Hoàng Thanh Giang, người đã được một mình địa ngục thông báo về tâm quan trọng của Diệp Tuyền, không chỉ tôn trọng kẻ mạnh mà còn thực hiện niềm hy vọng nhất trí của địa phủ.
Thế giới nào cũng có khả năng gặp phải khủng hoảng ngày tận thế, không có thế giới nào có thể thoát khỏi nó, chỉ có một số ít hôn phách đáp ứng được yêu cầu như Diệp Tuyền mới có thể tham gia thay đổi ngày tận thế, có thể vượt qua khảo hạch sơ bộ của ngày tận thế lại càng ít, có thể thông qua trung tâm luân hồi để bắt đầu nhiệm vụ của ngày tận thế, chỉ có cô là người duy nhất. Bây giờ thái độ tốt hơn chút thì sẽ nhận được nhiều sự giúp đỡ hơn khi ngày tận thế đến trong tương lai, công việc kinh doanh cũng sẽ thuận lợi. Vị Thành Hoàng Thanh Giang vui vẻ và may mắn đã vừa vui vừa buồn khi nhận được thông báo phải xuống âm phủ để tiếp tục tham gia khảo hạch cho chức vụ mới.
Buổi tối gió đêm thổi qua xe jeep, Diệp Tuyền lái xe trở lại Quán Ăn Khuya. Vừa bước vào cửa đã nhận được ánh mắt chằm chằm từ Du Tố Tố và Trần Kim Bảo.
"2" Diệp Tuyên nhìn quanh cửa hàng, thấy trên quầy có một chiếc hộp nhỏ. Trong chiếc hộp sơn mài khảm xà cừ tinh xảo, có những tấm bảng gỗ của Thành Hoàng vừa bị cô từ chối được đặt ngay ngắn.
Diệp Tuyên cười nói: "Quả là đi một vòng lớn mà."
Gửi lại sẽ phải đi một chặng đường dài, mà Diệp Tuyền lại lười gửi lại. Khóa hộp sơn mài trên quầy lại, những bảo bối nhiều người ở huyền môn cầu mà không được được cô chất đống cùng với những đồng xu tâm thường. Diệp Tuyền lên lầu lấy bức tranh thêu mang về ra, còn lâu đến giờ mở cửa, bên trên mì ba tôm đã chuẩn bị sẵn, chỉ chờ khai trương.
Món mì ba tôm rất được chào đón, nhanh chóng chiếm được cảm tình của thực khách. Nhưng nếu các thực khách muốn ăn thêm, thì sẽ không thể thưởng thức món bánh chưng Đoan Ngọ trong hai ngày liên tiếp.
Cũng không phải là tốn công sức tốn thời gian, nhất là công đoạn lột vỏ tôm, rất phiên phức.
Chỉ là có nhiều món mới ngon quá, thực đơn của cửa hàng quán ăn khuya thay đổi mỗi ngày không hết, nên Diệp Tuyên mới không chú trọng riêng một món ăn nào.
Số tiền tăng thêm nhanh chóng dùng để làm một bức bình phong, chẳng mấy chốc đã được bày ra trong sảnh, gỗ cây nhãn chắc chắn kết hợp với tranh thuỷ mặc, bức tranh thêu tinh xảo thêm một sợi ý thơ tươi mát cho đại sảnh. Vốn là đại sảnh rải rác và trống trải, có thêm một góc ngồi trang nhã, nhìn trông cũng không bị chật chội.
Đang là mùa hè, thứ đầu tiên Diệp Tuyền treo lên là bức tranh mùa hạ trong "Xuân Hạ Thu Đông”, màu xanh biếc dạt dào, vừa bước vào cửa đã có cảm giác như được rửa mắt.
Bà Ngưu từ trước đến nay luôn to mồm đi vào, vừa mới bước vào cửa đã lại lùi ra ngoài nhìn lại biển hiệu một chút.
"Đúng mà, là cửa hàng của Tiểu Diệp mà."
"Cách trang trí thay đổi, giống như phòng riêng của một nhà hàng cao cấp mà con trai tôi đã đưa tôi đến vậy, suýt nữa thì không nhận ra."
Bà Ngưu lẩm bẩm, xách ghế gấp đến chiếm chỗ, rồi vội vàng chạy tới quây hàng: "Tiểu Diệp này, thịt bò hâm hôm nay vẫn chưa chín đúng không? Tuổi còn trẻ thì đừng có ngủ, trong nồi còn thịt không? Cho tôi hai lạng trước đi!"
Thịt bò hầm ở trong nồi đã nấu lửa nhỏ liu riu suốt từ sáng, mùi thơm của nước dùng được nêm nếm tỉ mỉ không ngừng chui ra ngoài từ khe hở của vung nồi. Hoà với hơi nước, chui thẳng vào mũi của mọi người, khiến cho mấy người hàng xóm đi nhảy quảng trường đều không chịu nổi.
Vốn dĩ muốn chút nữa mới mở cửa hàng quán ăn khuya, nhưng lại bị mấy người hàng xóm ngửi thấy mùi thơm tới gõ cửa.
Bà Ngưu vừa đi về phía trước, đã bị người hàng xóm bất mãn gọi lại: "Này này, còn chưa mở nồi, tất cả mọi người còn đang chờ đây này. Bà tranh cái gì mà tranh?"
Diệp Tuyền nằm trên chiếc ghế sau quầy, dùng tờ báo che kín mặt, ngủ gà ngủ gật. Nghe thấy tiếng của bà Ngưu mới uể oải đứng dậy: "Sắp xong rồi đây."
Hai cái nồi lớn sau bếp đựng đầy nước dùng, nửa nồi đồ ăn nửa nồi nước, nhưng không phải bởi vì tiết kiệm tiền, nên giữ lại nước dùng cũ để sau này còn có thể sử dụng tiếp.
Mọi nhà làm món hầm, dùng nước súp, đều có nước dùng cũ không bao giờ tắt bếp, bí quyết không được truyền lại. Hương vị của các nhà hàng lâu đời, đa số được vẽ rồng điểm mắt nhờ vào ngụm canh này.
Cửa hàng quán ăn khuya cũng không tính là danh tiếng lâu đời, nhưng coi như là vì để có hương vị này, Diệp Tuyền cũng phải dự tính chuẩn bị món hầm kỹ càng từ sớm.
Vung nồi hầm cách thuỷ đậy kín, lại được khăn lông ngâm rượu quấn chặt hai vòng, khoá chặt mùi hương ở trong nồi, chỉ để lại lỗ thông hơi phun hơi nước xì xì, toả ra một chút hương thơm thịt hầm như có như không.