Chương 96:
Chương 96:Chương 96:
"Đúng vậy, Bân ca là một người rất quân tử. Chẳng trách anh ấy là con cưng của trường đại học XI Từ đồng phục học sinh đến váy cưới, tình yêu đẹp đẽ luôn thuộc vê người khác. Ước gì một ngày nào đó mình cũng có được một tình yêu như vậy."
"Nhưng ông chủ thực sự tin vào những điều này. Trước đây tôi từng đọc trên mạng rằng anh ấy muốn gặp lại vợ mình, đã tìm rất nhiều đại sư nhưng tôi vẫn không tin, đây đã là thời đại nào rồi vẫn còn mê tín như vậy, anh ấy lại là người có học vẫn cao. Khi đến nhà, tôi không thấy bùa chú hay tượng thần nào nên tôi nghĩ nó vớ vẩn, nhưng khi nhìn kỹ, cửa chính của biệt thự có dán thần giữ cửa hahaha. Lần cuối cùng tôi nhìn thấy nó là ở nhà của bà tôi ở quê tôi đã đăng nó."
Các nhân viên trẻ tuổi nói chuyện rất nhiều, chỉ có một nhân viên già ngoài bốn mươi liếc nhìn họ, mặc dù trong lòng lẩm bẩm nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Dưới góc nhìn của một nhân viên lâu năm, miệng toàn nói về tình cảm nhưng trong lòng chỉ nghĩ đến công việc. Nhưng có lẽ, thật sự có những tình yêu như thế?
Cửa biệt thự đóng lại, phong ba bão táp đã làm tượng thần giữ cửa có phần bị phai màu, an tĩnh đứng sừng sững.
Thạch Bân vốn đang che mặt ngồi trên ghế sofa hồi lâu mới chậm rãi ngẩng đầu lên. Hắn thay đổi tư thế, thoải mái dựa vào lưng ghế sofa giá mấy chục vạn, bất giác mỉm cười.
"Vợ ơi, em đang sống rất tốt ở trên thiên đường, còn anh thì cũng đang sống rất tốt ở thế giới này."
Thạch Bân nhìn quanh biệt thự, lối vào có hệ thống ánh sáng cực tốt, nuôi cá chép koi, gạch trắng ngói đen theo phong cách đặc trưng ở Huệ Châu, rất có phong cách. Đồ đạc đều do hắn tự tay chọn, rất có giá trị, ở cũng khá thoải mái.
Thạch Bân đứng dậy, chậm rãi đi vòng quanh biệt thự riêng của mình, đi lên tâng hai, mở cửa thư phòng.
Trong cánh cửa ẩn của thư phòng có một điện thờ nhỏ trong một căn phòng tối không có cửa sổ.
Ánh nến đỏ chiếu sáng điện thờ, giữa bóng tối, lộ ra một chiếc bình vàng bụng tròn dài bằng cánh tay nhỏ.
Mùi dâu mỡ và hương trầm không biết từ đâu bay đến ngưng tụ trong căn phòng tối tăm, hòa quyện thành một mùi lạ khó tả.
"Bảo bảo, con có nhớ bố không?" Thạch Bân dường như không ngửi được, cầm nén hương thắp lên, mỉm cười cúi đầu ba cái,'Chỉ có bố là tốt với con, sẽ bảo vệ con, tiếp tục nuôi nấng con... Con phải phù hộ cho bố phát tài nhé."
Trong ánh nến và làn khói, khuôn mặt ưu nhã của Thạch Bân dường như trở nên méo mó, trong bóng tối còn có lòng tham.
Trong phòng tối đột nhiên vang lên tiếng cười khúc khích của một đứa bé, làn khói bắt đầu lay động, giống như có một bàn tay nhỏ nào đó đang nắm lấy.
"Được, được, bây giờ bố cho con ăn." Thạch Bân cười cưng chiều, chọc vào ngón tay anh, nhỏ một giọt máu vào trong bình vàng.
Rõ ràng chỉ là một vết thương rất nhỏ, cho dù trong trường hợp bình thường có bóp mạnh cũng chỉ chảy ra một giọt máu. Máu không ngừng chảy, cứ thế chảy ra từ vết thương.
Vừa nhỏ máu, Thạch Bân vừa chậm rãi nói: "Gần đây mọi người đều thích đồ ăn vặt Mộ Uyển do bố làm, giống như con ngày xưa rất thích. Tuy nhiên, số lượng sản xuất không lớn, có một người chú lại từ chối bán cho nhà máy của chúng tôi, bố sẽ tìm ra giải pháp càng sớm càng tốt. Đúng, con đã xem ảnh rồi, chú Vương là chủ cửa hàng thực phẩm Đỉnh Phong, bố luôn xui xẻo nên phải làm phiên bảo bảo phù hộ bố phát tài, có tiền mới có thể mua đồ ăn vặt tốt cho bảo bảo..."
Nếu điện thờ và máu không quá kỳ lạ, thì giọng nói cũng sẽ giống như cuộc trò chuyện ấm áp trên bàn ăn gia đình.
Thạch Bân võ nhẹ làn khói, tựa như đang bất lực giáo dục con: "Đừng nóng lòng, đừng nóng lòng, ăn từ từ thôi. Bố yêu con, bố sẽ luôn nuôi con lớn lên."
Sau khi nghe những lời nói của hắn, vết thương chảy máu cuối cùng cũng chậm dần và từ từ dừng lại.
"Bảo bảo no rồi à?" Thạch Bân lấy iodophor để khử trùng,'Bảo bảo, đi ngủ sớm đi, ngày mai bố sẽ đến gặp con, ngoan nhé."
Sau khi Thạch Bân rời khỏi căn phòng tối, nụ cười trìu mến của hắn biến mất.
"Nhãi ranh này càng ngày càng ăn nhiều hơn, thật sự là quá đáng! Đỉnh Phong... Hừ, nếu trong hai ngày con không làm được, đừng trách bố sẽ giáo huấn con!"
Thạch Bân đi tắm, kiểm tra trên người không còn mùi hương trầm mới thoải mái tựa người vào giường xem điện thoại.
Công ty đồ ăn nhẹ nho nhỏ, ban đầu chỉ có tiếng tăm bình thường, giờ đây đã có hàng triệu người hâm mộ trên nền tảng video ngắn phổ biến nhất, số lượng đơn hàng từ phần mềm mua sắm càng làm hắn vui ra mặt.
Buổi tối mỗi ngày xem một chút, có thể ngủ ngon hơn.
Nếu xem kỹ, thấy rằng nhiều video ngắn trên nên tảng Douyin đều có liên quan đến Dư Uyển đã qua đời và con của cô ta. Trong những tin nhắn riêng ở hậu trường, thậm chí có những cô gái trẻ còn chủ động đến an ủi Thạch Bân và bày tỏ sẵn sàng chung sống nốt quãng đời còn lại với một người đàn ông tốt như hắn.
"Sắp một năm rồi, Dư Thiền con lừa cứng đầu đó cứ cắn mãi không buông, bây giờ yêu đương một chút, cũng không có vấn đề chứ?"
Thạch Bân đã chịu đựng rất lâu, vì kiếm tiền, tạo dựng tư cách, để ngăn cản lệ quỷ tìm ra hắn, hắn đã hy sinh rất nhiều.
Những lời khen ngợi trên những nền tảng khác nhau và những tin nhắn riêng tư đầy ắp khiến hắn có cảm giác tự mãn. Con át chủ bài mà không ai biết càng khiến hắn vô cùng tự hào.
Nhìn vào những tin nhắn riêng tư, có vẻ như tất cả những cô gái trẻ đẹp đều để hắn tùy ý lựa chọn, hắn giống như một vị hoàng đế.
Thạch Bân cũng không hoàn toàn bị cuốn vào, cẩn thận chọn ra mấy tài khoản có khả năng thành công cao nhất, lấy ra tài khoản nhỏ hắn đã mua từ lâu và liên lạc với đối phương.
Nói chuyện phím nhanh chóng chuyển sang một hướng ái muội, có người từ chối, cũng có người khác vẫn tiếp tục.
Con mồi số 1: [Anh cũng sẽ yêu em phải không? Bây giờ em đến tìm anh được không? Anh sẽ để em vào chứ?]
Thạch Bân muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt một chút, nhưng sau đó lại nghe được giọng nói từ phía bên kia.
(Anh có nên mời em vào không, Bân ca-] Giọng nói nhẹ nhàng lạ lùng nhưng lại ngọt ngào và thuần khiết, đó là phong cách yêu thích của Thạch Bân.
Thạch Bân nghe thấy giọng nói đó, trong giây lát không để ý đến cảm giác kỳ lạ đang xuyên qua trái tim mình, lập tức trả lời: [Được rồi. Anh mời em vào. Anh sẽ đón em. Em ở đâu? ]
Con mồi số 1: [Không cần. Em đã đến khu phố của anh. ]
Thạch Bân mỉm cười.
Có vẻ như đây quả thực là một fan cuồng nhiệt, thậm chí còn tìm ra nơi ở của hắn. Ha, những cô gái nhỏ bây giờ, chỉ cần tạo một vỏ bọc lừa gạt một chút, ngoắc ngoắc ngón tay, liền tự nguyện tìm đến cửa.
Đúng lúc hắn định nhờ bác bảo vệ mở cửa cho fan xinh đẹp thì điện thoại di động của hắn lại reo lên.
Con mồi số 1: [Em đang ở trước cửa nhà anh. [Hình ảnh. jpg]]
Thạch Bân: 2
Trong ảnh quả nhiên là số nhà của biệt thự, thậm chí có thể nhìn thấy ánh sáng mờ nhạt của phòng tắm trên tâng hai xuyên qua bức tường trong sân.
Thạch Bân sửng sốt một lát, mơ hồ cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Khi nghĩ đến việc có thể sống trong cùng một khu dân cư, có thể tìm hiểu một cách chi tiết đến vậy, mặc dù hơi quá đà và cuồng nhiệt, nhưng cũng cho thấy gia cảnh của tiểu cô không tồi, ý định chơi đùa ban đầu, dần dần trở thành một kế hoạch mới.
Thạch Bân mở hệ thống giám sát biệt thự kết nối với điện thoại di động lên, muốn nhìn xem thực sự fan bên ngoài trông như thế nào.
Hệ thống giám sát dường như bị hỏng, màn hình bị bao phủ bởi những bông tuyết và chỉ có thể nhìn thấy một chút ánh sáng ở các góc. Thạch Bân cố gắng hết sức để xác định và phát hiện góc lộ ra chính là mặt đất trước cổng, nhưng lại không có người đứng ở đó.
"Chơi tôi?" Thạch Bân không khỏi cau mày.
Nhưng nghĩ lại, góc ánh sáng trong phòng tắm trong bức ảnh không thể nào được chụp ở một nơi nào khác được.
Có lẽ tiểu cô nương thẹn thùng và cố tình tránh né sự giám sát. Hoặc là do hệ thống giám sát, sớm không hỏng muộn không hỏng, tại sao lại hỏng vào lúc này?
Thạch Bân: [Chờ một chút, anh thay quần áo rồi xuống lầu đón em. ]
Thạch Bân mở cửa phòng thay đồ nối liền với dãy phòng, nhanh chóng nghĩ xem nên chọn phòng nào để gặp gỡ các fan xinh đẹp.
Còn chưa kịp nhận được kết quả thì hai giây sau, điện thoại lại reo. Thạch Bân không kiên nhẫn nhấc điện thoại lên: “Thúc giục cái gì...'
Vừa nhìn thấy màn hình, phía sau đột nhiên có một luồng khí lạnh ập đến.
Con mồi số 1: [Em đang ở trước cửa nhà anh. [Hình ảnh. jpg]] Ảnh hơi tối và chụp ở hành lang, đối diện với cánh cửa màu óc chó. Cánh cửa này quả thực chính là căn phòng của Thạch Bân.
Thạch Bân:! ! I
Ngay cả khi là thiên kim của một tiểu khu bất động sản hoặc chủ đầu tư, cũng không thể đi vào đây trong vòng vài giây mà không có chút tiếng động.
Thạch Bân bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía cửa.
Cánh cửa dường như đã biến thành một con quái vật, hắn không dám đi về hướng đó.
Thạch Bân chợt nhận ra điều gì đó khủng khiếp.
Hệ thống giám sát... có thực sự bị hỏng không?
Chẳng lẽ là bởi vì có một con quỷ dưới camera giám sát, từ camera giám sát nhìn hắn nên không nhìn thấy gì sao?
Điện thoại lại vang lên, Thạch Bân vẫn chưa rời khỏi hộp thoại, khóe mắt liếc nhìn.
Con mồi số 1: [Không phải anh bảo em đến sao? Tại sao anh không ra đây? [Hình ảnh. jpg]]
Bức ảnh được chụp từ dưới lên, như thể được chụp từ một khe hở, có một chút biến dạng kỳ lạ, nhưng hình dáng Thạch Bân trong bộ áo choàng tắm rộng rãi vẫn khá rõ ràng. Hắn cúi đầu nhấc điện thoại lên, cau mày như thể đang thiếu kiên nhẫn.