Tiệm Bánh Bao Âm Dương

Chương 17

Mấy fan trong phòng livestream cứ như đang tụ tập ăn tết, bình luận bay đầy trời.

Mộc Tử Dịch khẽ cười, chọn lấy một bình luận trong đó mà trả lời: "Hôm nay ăn cơm nồi đất, cũng coi như là đặc sản của tiệm bánh bao nhà tôi."

[Tiệm bánh bao còn bán cơm nồi đất?!]

[666 Tiệm này coi bộ lớn lắm đây]

"Không ai quy định tiệm bánh bao chỉ có thể bán bánh đâu nha, tiệm nhà tôi còn nhiều món khác nữa. Đương nhiên, bảng hiệu vẫn là bánh bao. Ngày nào đó hữu duyên, mọi người có thể đên đây, nói là fan của tôi, tôi giảm 20% cho mọi người."

[Chủ phòng vậy mà giảm 20% 333]

[Chủ phòng tui yêu cậu, cầu miễn phí 333]

"Miễn phí? Miễn phí thì không thể rồi, cả đời này chắc cũng không có khả năng đâu. Mọi người cũng không phải vợ tôi, miễn cái gì mà miễn!" Mộc Tử Dịch hắng giọng, nói: "Lại nói, tiệm bánh bao nhà tôi là do tôi tự mình tham dự vào quá trình cải biến đó, dùng toàn nguyên liệu tươi ngon. Hương vị không nói là cực phẩm nhưng cũng là thuộc tiêu chuẩn hàng đầu. Mọi người đòi ăn miễn phí vậy lương tâm không đau hả?"

[Không đau, lương tâm chúng tôi rất khỏe mạnh!]

[Cậu hàng ngày oán fan lương tâm cũng không đau, nói chi tụi tui!]

[Lương tâm chúng tôi vô cùng vô cùng khỏe mạnh!]

"Lời này giống như trước đây tôi có nói qua, mọi người cũng không sáng tạo gì hết!" Mộc Tử Dịch cười nói, "Nhưng nếu như là Lão Tiên Sinh tới đây, có thể sẽ được miễn phí. Lão Tiên Sinh, ngài có hứng thú không?"

Cố Cảnh ở bên kia màn hình ngẩn người một chút, sau đó trịnh trọng phát ra một cái bình luận: [Sẽ có cơ hội tới]

Mộc Tử Dịch nhất thời cười lên, có chút mong đợi cùng vị lão nhân gia mới chỉ quen biết qua hai lần livestream này gặp mặt. Chắc hẳn sẽ là một ông lão hiền lành như trong tưởng tượng của cậu đi.

[Chủ phòng bất công ah ah ah....]

[Chủ phòng quá đáng, không phải chỉ là đập xe đập phòng đập biệt thự thôi sao, tôi....đập không nổi QWQ]

[Chủ phòng quá đáng, không phải chỉ là một vị trưởng bối thôi sao! Tôi còn là tiểu bối đây, tôi là học sinh cấp 3!]

[Tui là học sinh cấp hai!]

[Tui là sinh viên!]

[Tui là sinh viên xã hội!*]

*Sinh viên xã hội: chỉ những người là công nhân viên chức, người làm việc tự do hoặc người về hưu,... tham gia ứng tuyển kỳ thi tuyển sinh đại học.

[Cái quỷ gì ah, một cái bánh bao thì bao nhiêu tiền! Chủ phòng, đợi đó, sẽ có một ngày tôi lấy thân phận vợ của cậu, ngày ngày ăn bánh bao thịt nhà cậu!]

[Không đúng, trọng điểm lẽ nào không phải là chủ phòng vẫn chưa hề nói tên với địa chỉ tiệm bánh bao nhà cậu ấy sao....]

[Cho nên tiệm bánh bao này liền gọi tiệm bánh bao duyên phận đi hhh]

Mộc Tử Dịch gật đầu: "Đúng vậy, tùy duyên đi. Còn việc miễn phí cho Lão Tiên Sinh...còn không phải người ta là trưởng bối hả, kính già yêu trẻ. Mọi người ai lớn tuổi hơn ông ấy, đứng ra đi rồi tôi miễn phí cho."

Cố Cảnh đột nhiên hoài nghi sâu sắc, mình lấy thân phận của Trần thúc đến xem livestream, rốt cuộc là đúng hay sai đây.

[Quả nhiên là phong cách của chủ phòng, rất phật tính 333]

[Chủ phòng chắc theo đạo phật, phật hệ như thế này]

[hhh Phát hiện chủ phòng là một người rất ngay thẳng. Rõ ràng có thể mượn cơ hội mà xuất đạo một cái, kết quả ngay lúc đứng đầu hot search lại đột nhiên xin nghỉ một khoảng thời gian quay về tiếp nhận tiệm bánh bao gia truyền]

[Đợi đã, trong tiệm làm sao chỉ có mình chủ phòng....]

[Ờm.... hình như là vậy thật, bây giờ đang là lúc ăn cơm, không lẽ làm ăn không được sao?]

Mộc Tử Dịch đưa camera điện thoại quay về phía mèo mập đang ngồi trong ghế ăn em bé: "Không phải chỉ có mình tôi. Bé ngoan, đến chào mấy thúc thúc a di nào."

Nhóc con nghiên nghiêng đầu, nhìn chính mình trong màn hình, duỗi ra cái móng nhỏ vẫy vẫy: "Meo~"

[Ah ah ah ah nhóc mập i lớp diuuu!!]

[Ah ah ah cục cưng của tui ah~~~]

[Ah ah ah mèo chiêu tài nè!!!]

[Ah ah ah tui muốn nuôi!!]

.........

Mèo mập nhỏ hoàn toàn không biết mấy chữ "Ah" bay đầy màn hình kia là để làm gì, nó chỉ có chút hứng thú với mấy viên kẹo, đóa hoa đang xuất hiện trong đó. Nó duỗi móng muốn quào, nhưng không với tới.

Mộc Tử Dịch đem điện thoại quay lại, nói với nhóc con: "Ngoan ngoãn ăn cơm."

"Meo~" nhóc con còn thật sự ngoan ngoãn mà cuối đầu ăn.

Mộc Tử Dịch sau đó cố định điện thoại trên giá đỡ, nói: "Tôi cũng phải tranh thủ ăn cơm lúc còn nóng, mọi người tự chơi trước đi. Đợi tôi ăn cơm xong lại cùng mọi người tán dóc."

Nói xong, cậu cũng nghiêm túc ăn cơm. Lúc ăn cơm cậu rất chuyên chú, cũng rất văn nhã, tốc độ không hề chậm. Ăn từng ngụm từng ngụm lớn,  hai má phồng phồng, có chút đáng yêu.

[Phần cơm nồi đất này cũng lớn ha!]

[Xem bộ dáng ăn thiệt ngon]

[Tôi vừa ăn cơm, nhưng mà lại cảm thấy đói rồi 333]

[Chủ phòng không có trả lời về phương diện làm ăn của cửa hàng, lẽ nào thật sự là làm ăn không được, không có khách sao?]

[Không chỉ không có khách, nhân viên cũng không có..]

[Tiệm chủ phòng kế thừa là như nào ha, nhìn quầy thu tiền phía sau cậu ấy, đến cái máy tính cũng không có! Này làm sao ghi chép sổ sách...]

[Hưm hưm hưm chủ phòng thật thảm....]

[Nhưng mà tiệm này cảm giác như diện tích rất lớn, hơn nữa còn trang trí theo kiểu cổ phong....]

[Nếu tiệm này là nhà của chủ phòng, vậy giá trị cũng không nhỏ]

[Có giá trị thì có tác dụng gì, trong nhà chủ phòng căn bản không làm ăn được]

[Thật muốn đi ủng hộ chủ phòng, cho dù có khó ăn đi nữa tôi cũng chịu. Nhưng mà chủ phòng vẫn không có cho địa chỉ QWQ]

[Muốn đi +1]

[Muốn đi +2]

.......

Cố Cảnh thẫn thờ nhìn đủ loại bình luận kêu gào đau lòng trong màn hình. Ngay lập tức, anh mím môi, thành thục mở ra phần lễ vật, đập tiền.

Anh đã nói hiện giờ nhân giới không dễ làm ăn. Chỉ tiếc Mộc Tử Dịch vẫn còn quá trẻ, không đụng phải tường thì sẽ không quay đầu. Khó lắm mới quen biết được một người thú vị như vầy, vẫn là đập thêm cho cậu ấy chút tiền đi. Trong lòng anh thật không hy vọng người này bị áp lực kinh tế mà không còn nở nụ cười ấm áp dễ nhìn nữa, cho nên có thể giúp thì liền giúp đôi chút.

Mấy fan thấy Lão Tiên Sinh đập lễ vật, những người có điều kiện kinh tế tốt chút cũng đập theo mấy món. Thế nhưng cũng không dám đập quá lợi hại, cái app livestream này năng lực có hạn, đập nhiều quá sẽ dễ bị lag.

Đợi Mộc Tử Dịch ăn xong cơm nồi đất, ngẩng đầu liền nhìn thấy lễ vật trên màn hình đã tới mức mười mấy vạn. Cậu trợn mắt há mồm, giật mình: "Trời đất quỷ thần thiên địa ơi............"

Chưa tới nửa tiếng đã mười mấy vạn rồi! Này so với bắt quỷ còn dễ kiếm tiền hơn!

[Phụt ha ha ha..]

[Trời đất quỷ thần thiên địa ơi 333]

[Nhận thầu gói biểu cảm ngốc manh của chủ phòng 666]

[Cái khẩu âm này của chủ phòng hhh]

[Đây là khẩu âm Đông Bắc phải không? Mà cũng không giống lắm, có chút manh]

[Không cần biết khẩu âm gì, lần trước lúc chủ phòng ngủ ba ngày không tỉnh, bị mèo mập nhỏ kêu dậy cũng là cái loại khẩu âm này. Lần đó dưới ảnh hưởng của tính khí lúc rời giường mà nghe đặc biệt thô như mấy ông lão hhh]

[Thật hả? Không được tui phải đi xem lại]

[Chủ phòng lần đó cùng lần này cảm giác khác hẳn, lúc đó thì dữ dằn, bây giờ thì lại ngốc ngốc fufufu!]

[Thiệt đáng yêu 333]

...........

Cố Cảnh hiếm thấy mà tán thành những điều mọi người đang nói, quả thực rất đáng yêu.

Mộc Tử Dịch mở danh sách tặng lễ vật ra nhìn một cái, trên cùng quả nhiên là ID "Lão Tiên Sinh". Cậu thở dài một cái, sau đó mở miệng cười nói: "Lão Tiên Sinh có đó không?"

Lão Tiên Sinh Cố Cảnh trả lời ngay lập tức: [Có.]

Mộc Tử Dịch cười có chút xấu xa: "Tôi phát hiện số tiền mà Lão Tiên Sinh hai lần livestream tặng quà cho tôi, hoàn toàn có thể bao dưỡng tôi. Lão Tiên Sinh đây là đang muốn làm kim chủ của tôi sao?"

Kim chủ? Cố Cảnh không hiểu nghĩa của từ này lắm, nhưng qua lý giải trên mặt chữ thì cảm thấy đây không phải từ gì tốt. Đang muốn nói rõ, lại thấy Mộc Tử Dịch mặt đầy vẻ trêu chọc, hiển nhiên là đang nói đùa.

[Chủ phòng lại bỉ rồi hhh]

[Tìm hiểu một chút vong niên luyến] *vong niên luyến: tình yêu giữa hai người có cách biệt tuổi tác lớn

[Lão Tiên Sinh đừng để ý cậu ấy, cậu ấy chính là của nợ!]

[Dễ sợ! Một livestreamer đang hot nào đó đang muốn ra tay với một vị lão nhân gia!]

[Đây đến cùng là nhân cách vặn vẹo hay là suy đồi đạo đức!]

[hhh Tui phục mọi người luôn!]

[Lão Tiên Sinh không nói gì, chắc là bị chủ phòng dọa chạy rồi hhh]

[Chấn động! Một vị livestreamer đang hot nào đó cầu bao dưỡng không thành, đánh mất kim chủ]

[Cái gì mà "đánh mất kim chủ", lầu trên đừng chạy, đợi tôi hhh]

[Tui quỳ với mấy người luôn 666]

Lão Tiên Sinh phía bên kia vẫn không gửi cái bình luận nào, Mộc Tử Dịch ngẫm lại mới thấy mình nói giỡn hơi quá đáng rồi. Người này là một ông lão, tuy bình thường cũng chơi weibo nhưng phương diện tư tưởng các thứ cũng không thể theo kịp mấy cư dân mạng trẻ tuổi.

Câu vừa rồi cậu nói đùa, nếu đổi lại là một người khác, chắc đã sớm tiếp lời đùa giỡn. Nhưng còn lão nhân gia này....

Mộc Tử Dịch thu liễm nụ cười xấu xa, chớp mắt lại biến thành bộ dạng học sinh ngoan, quy quy củ củ mà ngồi thẳng lưng, nhìn màn hình nói: "Lão Tiên Sinh còn đó không? Tôi nói đùa một chút, ngài đừng xem là thật nha!"

[Ha ha ha ha ha chủ phòng trở mặt rồi 333]

[Chủ phòng 666]

[Từ học sinh hư biến trở về học sinh ngoan, ở giữa chỉ thiếu một vị Lão Tiên Sinh hhh]

...........

Trên thực tế, tay của Cố Cảnh vẫn luôn để trên màn hình, viết rồi lại xóa, một cái bình luận thôi mà ba phút vẫn không thể gửi đi. Muốn hồi đáp, cũng không biết nói như thế nào. Cuối cùng anh chỉ đơn giản gửi đi ba chữ: [Không tức giận.]

Để chứng minh bản thân quả thực không giận, anh còn tặng thêm cái lễ vật lớn. Chứng minh một cách hoàn mỹ cho Mộc Tử Dịch cùng nhóm cư dân mạng biết cái gì gọi là "giàu nứt đố đổ vách".

Mộc Tử Dịch cảm ơn Lão Tiên Sinh, sau đó cùng mọi người tùy ý nói chuyện. Chỉ là chưa được một lúc, cậu liền cảm thấy một trận âm phong thổi tới ở sau lưng.

Cậu theo bản năng mà nghiêng qua một bên, điện thoại trong tay cũng theo đó mà chuyển động.

Chỉ thấy cửa sổ phía sau cậu không có gió mà lại lung lung lay lay, vang lên tiếng kẽo kẹt không ngừng.

Sắc mặt Mộc Tử Dịch trở nên nghiêm túc, ngay lập tức chỉnh điện thoại lại. Sau đó nhìn vào camera mà cười nói: "Livestream hôm nay tới đây thôi, phía bên tôi còn bận nhiều việc lắm. Lần sau tôi lại livestream ăn bánh bao, hy vọng mọi người tiếp tục ủng hộ nha!"

Nhưng mà khán giả trong phòng livestream đã sớm không còn tâm trí nào mà quan tâm bánh bao gì đó nữa, sự chú ý của họ toàn bộ đều để ở trên cái cửa sổ kia rồi.

[Cửa sổ làm sao lại tự chuyển động được hả!!!]

[Rõ ràng không có gió! Lá cây ở bên ngoài cửa sổ một chút cũng không động!!]

[Cmn nó quỷ ah!!!!]

[Đợi đã, vừa nãy tôi có cảm giác nhìn thấy một cái bóng đen!]

[Tôi có quay lại, đợi chủ phòng off lại xem xem!]

[Thật đáng sợ! Rõ ràng lá ngoài cửa sổ đều đứng im, mà cửa sổ lại tự mình chuyển động không ngừng!]

[Hu hu hu chủ phòng mau chạy đi!!]

[Tại sao tôi cảm thấy, coi như là có quỷ đi, chủ phòng cũng là so với quỷ còn hung tàn hơn.....]

[Đây còn không phải sự thật sao? Nghĩ lại chủ phòng lúc quay cái chương trình phát sóng trực tiếp linh dị thần quái kỳ bốn đi 333]

[Chủ phòng hoàn toàn không có sợ hãi hhh]

[Đúng, mèo mập nhỏ cũng không phải dễ chọc! Một vuốt cào quỷ gì đó]

[Chủ phòng trước đây rốt cuộc là làm nghề gì, cứ bình tĩnh như vậy mà đối mặt với mấy cái hiện tượng không tự nhiên thế này]

[Cửa sổ hình như không kêu nữa, nhưng tôi lại càng cảm thấy sợ hơn là thế nào đây]

[Đợi đã, trong góc sau lưng chủ phòng hình như có nửa bàn tay xuất hiện?!]

[Ah ah ah là thật!!! Chủ phòng mau chạy!!!]

[!!!!]

Mộc Tử Dịch lại nhanh chóng xoay điện thoại đi, sau đó cười nói: "Mọi người nói lung tung cái gì, tin tưởng khoa học có được không? Đều là người tầng lớp xã hội chủ nghĩa, đừng mê tín, ha!"

Không đợi fan phản bác, cậu liền cầm móng mèo mập nhỏ, vẫy vẫy nói: "Thật muốn lần sau lại gặp mọi người, lần sau livestream ăn bánh bao cho mọi người nha! Không phải nói khoác nhưng bánh bao nhà ta thì có thể ăn tới 10 cái luôn đó!"

"Meo!" Mèo mập nhỏ vô cùng kiêu ngạo mà ưỡn ngực, chủ nhân nhà tui có thể ăn 10 cái bánh bao!

Tác giả có lời muốn nói:

Mộc Tử Dịch: Những lúc như vậy mèo nhỏ ngươi đừng có tỏ ra kiêu ngạo làm gì, ta chọc mọi người thôi! [Mắt cá chết.JPG]

Trọng điểm ngày hôm nay: 

[Khiếp sợ! Một vị livestreamer nào đó đang hot ra tay với một vị lão nhân gia]

[Chấn động! Vị livestreamer nào đó cầu bao dưỡng không thành, đánh mất kim chủ]

[Cmn quỷ ah!!!!]
Bình Luận (0)
Comment