Tiệm Cá Số 7 (Thất Hào Ngư Quán)

Chương 32

Phần 3: Nấm mộ gia đình

Chương 32: (Ngoại truyện) Thời – Thần lẫn lộn

1.

Tôi tên Tề Thần, tôi có một người anh trai tên Tề Thời.

Từ khi tôi có nhận thức, anh ấy đã luôn ở bên cạnh bảo vệ tôi, ngày ngày trông nom tôi ăn uống, ngủ nghỉ, đôi mắt kia chừng từng rời khỏi tôi.

Tôi luôn cho rằng tôi có một người anh trai tốt nhất trần đời. Dù tôi và anh ấy là anh em cùng cha khác mẹ nhưng tôi luôn tin rằng trên đời này không có anh em nhà nào thân thiết hơn chúng tôi. Thế nên khi còn nhỏ, tôi cực kỳ quấn quýt anh ấy, ngày ngày chạy theo anh ấy, gọi: “Anh ơi, A Thần muốn bế.”

Anh ấy luôn nhìn tôi bằng ánh mắt bất đắc dĩ. Khi đó, còn quá nhỏ, tôi không hiểu được rằng cảm xúc trong mắt anh chỉ toàn là sự ghét bỏ.

Mẹ tôi, Lưu Nghênh Tuyết, luôn ôm tôi vào lòng, thấp giọng dặn dò tôi: “A Thần, nó chỉ là một đứa người ở, không phải anh trai con. Nó không phải con của cha con, nó chỉ được nhặt về nuôi thôi. Con mới là chủ nhân tương lai của nhà họ Tề, con phải tránh xa nó ra, hiểu không?”

Tôi coi những lời dặn dò mẹ cứ nhắc đi nhắc lại ấy như gió thoảng bên tai. Điều ấy hoàn toàn không thể ảnh hưởng đến sự quý mến tôi dành cho anh Tề Thời.

Sau khi anh trai qua sinh nhật chín tuổi, cha quyết định cho anh ấy tới trường học. Tôi giận dỗi vì cả ngày chẳng thể tìm thấy anh ấy đâu. Cha không còn cách nào khác, ông ấy luôn yêu chiều tôi, thế nên đã chờ anh trai tôi về rồi giao tôi cho anh ấy, nói: “Sáng mai con đưa A Thần đi học cùng. Em và con sẽ đi học với nhau. Ở trường, con phải quan tâm đến em, không được để em bị thương.”

Tôi kéo tay áo anh trai, thấy bàn tay anh khuất dưới ống tay áo siết chặt thành nắm đấm. Khi đó tôi đâu biết rằng anh ấy oán hận tôi đến vậy.

2.

Trong trường, tôi nhỏ tuổi nhất, những câu thơ bài từ thầy giáo nói tôi đều không hiểu, chỉ biết quấn lấy anh trai đòi anh chơi đan dây với mình. Thầy giáo thấy tôi không chú tâm học hành, bèn gọi tôi ra nói chuyện riêng. Ông ấy nói: “Cậu hai Tề, cậu khác anh trai cậu. Anh trai cậu cần những điều này để thay đổi tương lai bản thân, còn cậu không cần thay đổi cũng đã có rất nhiều thứ rồi. Từ giờ, cậu có thể đừng làm phiền anh trai cậu nữa được không?”

Tôi biết thầy Lý rất quý anh trai tôi. Thành tích của anh ấy đứng đầu lớp, anh ấy rất thông minh, có thể chỉ cần đọc qua là nhớ những kiến thức trong sách. Nhưng mỗi khi về nhà, cha hỏi thành tích học tập, anh ấy luôn không trả lời, còn tôi lại dùng thành tích vô cùng bết bát đón nhận sự yêu thương của cha.

Cha mẹ không ngừng động viên tôi: “A Thần cố gắng học hành nhé. Chắc chắn con sẽ là đứa trẻ có tiền đồ nhất nhà họ Tề.”

Trong vòng tay họ, tôi cười vô cùng vui vẻ. Anh trai lại đứng một mình trong góc, không ai hỏi thăm.

Khi tới trường, anh trai trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người. Đương nhiên tôi sẽ không để bọn họ cướp mất anh trai của tôi.

Tôi ngẩng đầu lên, nói với thầy Lý một cách cực kỳ ngây thơ: “Chắc chắn em sẽ giỏi như anh. Em muốn trở nên giống như anh ấy.”

Thầy Lý bất đắc dĩ day huyệt thái dương. Từ trước đến nay ông ấy luôn chướng mắt với cậu học trò nhà giàu như tôi, luôn cảm thấy tôi ham chơi biếng học.

Sau lần nói chuyện đó, khi đi học, tôi không quấn lấy anh trai nữa. Tôi ngồi phía sau anh ấy, ngày ngày nghiêm túc nghe giảng, thỉnh thoảng có phần nào không hiểu lại hỏi anh khi hết tiết.

Lúc giảng giải cho tôi, giọng điệu của anh ấy có vẻ khá bực dọc.

Khi mười tuổi, tôi đã xuất sắc giống như anh trai, những lời khen trong trường không còn thuộc về một mình anh ấy nữa. Anh ấy cũng dần trở nên lạnh lùng. Lúc ở nhà, anh ấy yêu thương tôi hết mực nhưng khi đến trường, anh ấy lại chẳng chịu nói với tôi dù chỉ nữa chữ, như thể tôi và anh ấy là cặp anh em xa lạ nhất trên đời.

Thấy sắp tới sinh nhật anh ấy, lúc tan học, tôi chặn anh ấy lại: “Anh ơi, anh muốn quà gì?”

Anh ấy đã cao hơn tôi một cái đầu, vẻ non nớt phai nhạt dần, anh ấy đã là một thiếu niên thanh tú còn tôi vẫn mang gương mặt trẻ con. Anh ấy nhìn tôi một hồi lâu rồi mới trầm giọng hỏi: “Tề Thần, tại sao đến cả những thứ này cậu cũng muốn cướp đoạt.”

“Em có cướp gì đâu.” Tôi tròn mắt nhìn anh ấy.

“Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, tôi thấy rất buồn nôn.”

Đó là lần đầu tiên tôi nghe người anh trai tôi luôn yêu quý nói rằng tôi rất buồn nôn từ khi tôi có nhận thức đến giờ. Tôi tủi thân lắm, không hiểu tại sao anh ấy lại ghét tôi đến vậy. “Rõ ràng anh ghét em như thế, sao anh còn bảo vệ em? Chắc chắn là anh giả vờ ghét em  thôi đúng không?”

“Không hề, tôi thực sự ghét cậu, bảo vệ cậu chỉ là giả thôi.” Anh ấy nói, “Nếu tôi không bảo vệ cậu, mẹ cậu, cha cậu sẽ không cho tôi ăn cơm. Từ khi cậu vừa sinh ra, cuộc đời tôi đã bị ấn định trở thành đá kê chân cho cậu.”

“Tôi đi học, cho rằng học được tri thức sẽ thay đổi được cuộc đời. Nhưng tại sao đến cả những thứ này cậu cũng muốn cướp đoạt chứ hả?”

Nói xong câu đó, anh ấy bỏ đi luôn, tôi ngơ ngác đứng đực tại chỗ.

Hóa ra sự chăm sóc mấy năm nay không phải tình cảm thật lòng của anh ấy. Đó chẳng qua chỉ là dáng vẻ anh ấy ngụy trang trước mặt tôi vì bị uy hiếp.

Hôm đó, anh ấy rời trường mà không chờ tôi, tôi một mình đi trên đường, đội mưa về nhà. Lời của thầy giáo cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi, ông ấy nói: “Cậu khác anh trai cậu. Anh trai cậu cần những điều này để thay đổi tương lai bản thân, còn cậu không cần thay đổi cũng đã có rất nhiều thứ rồi.”

Anh trai cần tri thức để thay đổi tương lai, còn tôi không cần thứ đó đã có được tương lai anh ấy muốn.

Khi nghĩ đến những điều này, tôi ngã sấp xuống vũng bùn. Một bàn tay thon dài, sạch sẽ xuất hiện trước mặt tôi. Tôi tưởng là anh trai, bèn vươn tay ra nắm lấy bàn tay đó, tươi cười đứng dậy: “Anh, cuối cùng anh vẫn chờ em cùng về nhà mà.”

Ngẩng đầu lên, nam thanh niên xa lạ mỉm cười với tôi.

Tôi nhìn y đầy cảnh giác: “Anh là ai?”

Chiếc ô che trên đầu y hơi dịch sang bên, tôi nhìn thấy cánh cửa phía sau lưng, trên đó có một tấm bảng hiệu: Tiệm cá Số 7.

Khi nhìn thấy bốn chữ ấy, tôi vô cùng sửng sốt. Tiệm cá Số 7 là một truyền thuyết được truyền tai nhau khắp trường tôi. Chủ nhân của tiệm cá Số 7 có thể thực hiện mọi tâm nguyện cho người khác, nhưng những tâm nguyện đó đều phải trả một cái giá rất cao.

“Tề Thần, cậu có nguyện vọng gì không?” Nam thanh niên hỏi tôi.

Tôi ngơ ngác nhìn y. Khi mười tuổi, tôi không có nguyện vọng gì cả. Tôi có một gia thế hoàn hảo, không cần tranh đấu cũng đã có được những thứ tốt nhất trên đời. Tôi không có phiền não, đương nhiên cũng sẽ không có tâm nguyện.

“Anh ơi, tiệm cá của anh có bán đồ không?” Tôi hỏi, “Sắp đến sinh nhật anh trai em rồi, em muốn tặng quà cho anh ấy.”

Nam thanh niên nhếch môi cười, “Thứ anh trai cậu muốn, có lẽ cậu không tặng nổi.”

“Anh quen anh trai em?” Tôi kinh ngạc nhìn y.

Y gật đầu: “Đương nhiên rồi. Cậu ấy còn gửi gắm một nguyện vọng ở chỗ tôi nữa, cậu muốn biết không?”

Tôi gật đầu, chỉ cần biết được nguyện vọng của anh trai, anh ấy muốn gì tôi đều sẽ tặng. Tôi đã tặng rồi, chắc chắn anh ấy sẽ lại yêu thương tôi như trước.

Nam thanh niên đưa một tờ giấy ra, bên trên là nét chữ của anh trai.

Biến thành Tề Thần.

Khi nhìn thấy bốn chữ này, tôi sửng sốt. Thật sự dù có nằm mơ, anh ấy cũng muốn biến thành tôi.

“Cậu có bằng lòng tặng cậu ấy không?” Nam thanh niên quay sang hỏi bên tai tôi.

Tôi vò nhàu tờ giấy kia, không biết là nước mắt hay nước mưa đang ngấm vào bốn chữ đó.

“Được, em sẽ tặng anh ấy món quà này.”

Nếu anh ấy có thể vui khi biến thành tôi, vậy tôi sẽ tặng cho anh ấy.

Để tôi biến thành anh trai, đối xử tốt với em trai như anh ấy từng làm, nhận lấy những đau khổ anh ấy từng nhận.

“Đúng là một đứa trẻ ngoan.” Nam thanh niên xoa đầu tôi, “Ba ngày sau, cậu sẽ là Tề Thời.”

3.

Ba ngày sau, sinh nhật Tề Thời, lớp học tan sớm. Anh ấy chân dài, đi rất nhanh, tôi chạy theo sau phải đuổi rất lâu mới kịp.

Trong con ngõ đó, tôi thấy anh trai bị người ta trùm đầu, trói chặt hai tay. Hai gã đàn ông cao to bàn bạc với nhau, “Thằng này là cậu hai nhà họ Tề, chắc sẽ đòi được món tiền kha khá đấy nhỉ?”

Nghe thấy những lời này, tôi bướng bỉnh tiến tới, đánh vào eo bọn họ.

“Tôi mới đúng, tôi mới là Tề Thần, các người bắt tôi đi!”

Gã đàn ông sững người, lấy một bức vẽ ra đối chiếu với gương mặt tôi, nói: “Mày là cậu cả nhà họ Tề, chỉ là thằng con nhặt được, không đáng tiền. Mày đừng hòng lừa bọn tao.”

Tôi vội vàng giải thích: “Không phải. Bức vẽ này sai rồi, tôi mới là cậu hai nhà họ Tề, không tin anh hỏi anh ấy mà xem.”

Gã đàn ông kia đánh vào đầu Tề Thời, hỏi: “Thằng nhãi này có nói thật không?”

Tề Thời hơi ngẩn ra rồi mới cuống quýt gật đầu: “Đúng thế, nó mới là Tề Thần, không phải tôi.”

“Các người bắt tôi đi, để anh tôi về nhà lấy tiền chuộc. Tôi đảm bảo sẽ đi theo các người không khóc không quấy.” Tôi cam đoan với bọn họ.

Hai gã đàn ông kia nữa tin nửa ngờ lời tôi nói nhưng vẫn cởi trói cho Tề Thời.

Khi bọn họ trùm bao vải lên đầu, tôi nhìn thấy gương mặt của Tề Thời qua khe hở. Quả nhiên chủ nhân tiệm cá Số 7 không lừa tôi.

Rốt cuộc anh trai đã nhận được món quà này. Anh ấy biến thành tôi, tôi biến thành anh ấy.

Sau khi bị trùm kín đầu, tôi hỏi anh trai: “Anh sẽ bảo cha mẹ cứu em đúng không?”

Anh ấy buồn bực trả lời: “Ừ.”

Tôi nở nụ cười: “Anh đi đi, em chờ anh.”

Hôm đó, hai gã đàn ông lôi tôi vào một ngôi miếu hoang. Chúng đợi từ chập chiều đến tối khuya, mãi vẫn không thấy anh ấy đưa người tới chuộc tôi về nhà.

Gã đàn ông mất kiên nhẫn. Gã ta lột cái túi trùm trên đầu tôi ra, cho tôi một bạt tai.

“Nhãi con, có phải mày lừa bọn tao không! Thằng bọn tao thả đi mới là cậu hai nhà họ Tề, khiến tao mất cả đống tiền, mày đền được không!” Gã ta đạp vào bụng tôi, tôi lại bị tên còn lại vả thêm một bạt tai.

Tôi sống nhiều năm như vậy, cha mẹ chưa bao giờ đánh tôi. Hai cái tát đó khiến nước mắt tôi chảy ròng ròng.

Gã đàn ông mặc đồ đen bỗng nở nụ cười, nói: “Anh Long, anh có thấy thằng nhãi này trông rất giống một ả đàn bà không. Rạp hát Tập Phương có một con hát tên Thẩm Tú, mặt mũi nó thực sự giống Thẩm Tú y đúc.”

Anh Long vừa nghe thế liền kéo đầu tôi ngửa lên, nhìn chằm chằm: “Đúng nhỉ. Hồi trước tao từng muốn mua đứt con ả đó, nào ngờ bị lão gian thương Tề Thiên Vạn kia giành trước. Hôm nay để tao giải tỏa trên người thằng nhãi này…”

Tôi hoảng loạn kêu lớn, gắng sức giãy giụa nhưng rồi hai người bọn họ thẳng tay đánh ngất tôi.

Rốt cuộc tôi đã vượt qua đêm đó thế nào, tôi không biết nữa. Tôi chỉ nhớ khi mình tỉnh lại, bầu trời bên ngoài đã sáng rõ.

Tỉnh giấc, trông thấy cục đá tôi đang cầm toan đập chết bọn họ, hai gã đàn ông duỗi chân đá văng tôi đi.

“Ranh con, ông đây không giết mày đã là tốt lắm rồi. Chừa cho mày cái mạng, cút về phủ họ Tề. Tao chống mắt lên xem bọn chúng còn chịu nhận lại thằng chó mày không!”

Bọn họ đi rồi, tôi nằm trên nền đất lạnh băng suốt một hồi lâu mới chậm chạp đứng dậy mặc lại quần áo.

Có rất nhiều thời điểm tôi băn khoăn nếu hôm đó tôi không cứu anh trai, liệu anh ấy có bị đối xử như thế không.

Không đâu, tôi nghĩ.

Vì nếu bọn họ bắt cóc anh, chắc chắn tôi sẽ chạy về nhà nói với cha mẹ, bảo họ đem tiền đến chuộc anh về.

Thế nhưng anh ơi, sao anh không đến cứu em? Sao anh lại bỏ mặc em ở đây! Sao anh lại để hai tên súc sinh đó làm vậy với em!

Tôi nhặt cục đá kia lên, đi thẳng về phủ lớn nhà họ Tề.

Tôi thấy người kia dùng gương mặt của tôi, hưởng thụ cuộc đời của tôi. Tôi thấy mẹ tôi, cha tôi thân mật gọi anh ấy: A Thần.

Anh ấy không giải thích dù chỉ một câu, điềm nhiên nhận lấy tất cả.

Tôi tiến tới, ném cục đá vào đầu anh ấy.

Máu chảy ra từ thái dương anh ấy, như một bông hoa rực rỡ nở trên làn da trắng trẻo.

Tôi bị mẹ đánh cho một trận nên thân. Mẹ lớn tiếng quở trách: “Thằng súc sinh Tề Thời, mày dám đánh con bà, xem bà có đánh chết mày không!”

Mẹ đánh tôi đến mức ngất xỉu. Khi ngã xuống đất, tôi thấy Tề Thời nở nụ cười.

Anh ấy nói: “Mẹ à, con không sao, mẹ đừng đánh anh. Có lẽ anh chỉ đùa con thôi.”

Nước mắt làm nhòe tầm nhìn của tôi, tôi chẳng còn sức đâu để đánh trả nữa.

Tề Thời, anh khác em. Em sẽ cứu anh, còn anh thì không bao giờ.

4.

Sau khi trở thành Tề Thời, cuộc sống của tôi đã thay đổi hoàn toàn.

Anh trai và mẹ tôi, Lưu Nghênh Tuyết, thông đồng với nhau làm hại tôi, khiến cha ghét bỏ tôi. Nhằm chứng minh dù là Tề Thời, tôi vẫn sẽ có được mọi thứ, tôi nỗ lực học hành, khiến cha phải nhìn tôi bằng cặp mắt khác. Trong khi đó, anh trai tiếp tục dùng gương mặt của tôi ăn chơi đàng điếm như đang khoe khoang với tôi rằng anh đã giành được mọi thứ.

Năm hai mươi tuổi, cuối cùng cha quyết định giao nhà hàng Tề Thiên cho tôi. Ông ấy cầm tay tôi, nói: “Tiểu Thời, kỳ thật con rất giống mẹ con, A Tú là một cô gái tốt. Trước kia cha đã đối xử tệ với con, sau này cha sẽ bù đắp tất cả lại cho con.”

Sau khi ra khỏi phòng cha, tôi thấy anh trai đứng sững sờ tại chỗ. Tôi lách qua người anh ấy.

“Anh à, em sẽ chứng minh rằng em thích hợp làm một người anh tốt hơn anh.”

Trong những năm sau đó, tôi càng ngày càng xuất sắc còn anh ấy vẫn luôn sa đọa. Trước kia, anh ấy là học trò được thầy Lý khen ngợi nhiều nhất, hiện tại, anh ấy biến thành một tên lưu manh thực sự: ngày ngày chơi bời trên phố với những thằng cắc cớ, du côn.

Khi thấy tôi, thầy Lý kéo tay tôi lại, nói: “Tề Thời, thầy thật sự không nhìn lầm con. Con thực sự sẽ trở thành người xuất sắc, còn em trai con, nó mãi mãi không bằng con.”

Tôi cười: Thầy à, vậy mà cũng có lúc mắt thầy không nhìn rõ. Hiện tại, người đứng trước mặt thầy không phải Tề Thời mà là Tề Thần trong xác Tề Thời. Cậu em trai thầy luôn khinh thường mới là người ưu tú nhất.

5.

Năm hai mươi bảy tuổi, cha qua đời.

Tôi dùng thân phận Tề Thời trở thành ông chủ nhà hàng Tề Thiên. Trong sinh nhật anh trai, tôi tặng cô dâu rối gỗ cho anh ấy.

Anh ấy cho rằng tôi đang mỉa mai anh ấy bất lực. Thực chất, tôi chỉ muốn hai chúng tôi đổi lại xác. Chủ quán cà phê Ước Hẹn Xanh Lam đã nói với tôi rằng con rối gỗ này sẽ giúp chúng tôi đổi hồn nhưng phải trả một cái giá tương xứng.

Tôi cười, mọi thứ trên đời này đều phải trao đổi, chẳng có gì là được cho không.

Tôi chấp thuận giao kèo này, cô dâu rối gỗ vào nhà anh trai, linh hồn chúng tôi được đổi xác. Nhưng tôi hoàn toàn không ngờ rằng cô dâu rối gỗ sẽ đến giết tôi. Cô ta cấy vào bụng tôi những con giun màu đen, biến tôi thành con rối của bọn họ.

Khoảnh khắc chết trên giường, tôi nghĩ, có lẽ đây là cái giá phải trả.

Khi trao đổi với chủ nhân tiệm cá Số 7, cái giá tôi phải trả là nỗi nhục phải chịu trong ngôi miếu hoang.

Khi trao đổi với quán cà phê Ước Hẹn Xanh Lam, cái giá phải trả chính là tử vong.

6.

Sau khi chết, linh hồn tôi rời khỏi cơ thể. Tôi nhìn thấy anh trai bước đến bên cạnh thi thể tôi, cởi áo của tôi ra.

Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy sau lưng tôi có một sợi tơ đỏ. Sợi tơ đó kéo tài từ giữ gáy xuống tận hông, giống như một vết sẹo đỏ, cực kỳ gai mắt.

Anh ấy cười cười, nước mắt bất chợt rơi xuống, “Tề Thần, em ngốc quá. Rõ ràng em có thể dùng cơ thể anh sống thật tốt, tại sao lại phải chọn đổi về kia chứ? Rõ ràng anh rất muốn giết em, thế nhưng anh lại không thể ra tay, vì em đã tặng cuộc đời mình cho anh.”

“Anh hưởng thụ mười mấy năm vui vẻ ấy, dùng cơ thể em đi chơi bời ong bướm, cố tình trở thành một kẻ sa đọa. Nhưng đó là vì anh tự biết cơ thể này sẽ chẳng thể sống thọ.”

Tôi ngẩn người. Đứng nhìn anh trai, tôi muốn hỏi anh ấy: “Anh có ý gì!”

Thế nhưng anh ấy không nghe thấy, anh ấy chỉ tự nói chuyện một mình: “Từ rất lâu về trước, anh đã gặp được chủ nhân của tiệm cá Số 7. Y hỏi anh có muốn biến thành em không, anh nói anh muốn. Y lại hỏi anh nếu phải chết sớm thì sao? Anh trả lời anh vẫn muốn.”

“Anh vốn muốn dùng thân xác em sống thật tốt một đời vì anh cảm thấy em nợ tôi rất nhiều. Mãi đến khi anh nghe em không ngừng chất vấn anh khi say rằng tại sao hồi trước không đến ngôi miếu hoang cứu em, tại sao lại bỏ em một mình ở đó…”

“Hóa ra anh mới là người nợ em.”

“Anh quyết định không bao giờ tranh đoạt với em nữa, tiếp tục làm một kẻ ăn chơi đàng điếm. Chờ đến lúc phải chết, anh sẽ yên lặng nằm vào quan tài… để em tiếp tục nở mày nở mặt làm chủ nhà họ Tề.”

Tôi muốn ôm lấy anh ấy nhưng lại phát hiện sau khi chạm vào, tay tôi trở nên trong suốt.

“Em trai, em trai ngoan của anh.” Anh ấy nhẹ nhàng vuốt má tôi, “Đã bảo sẽ làm một người anh tốt thì em phải làm đến cùng chứ, sao lại đối xác lại hả? Cái thân xác này có ra gì đâu…”

Anh ấy chợt bật cười, nói: “Giờ sợi tơ đỏ đã đi đến đoạn cuối, em lại đổi xác trở về. Em thật khờ.”

Khoảnh khắc ấy, tôi lập tức hiểu ra hồi trước, khi chủ nhân tiệm cá Số 7 xoa đầu tôi, y đã đưa sợi tơ đỏ đó vào người tôi.

Tôi thực sự biến thành Tề Thời, Tề Thời cũng biến thành tôi. Chẳng qua tuổi thọ của tôi chỉ dài bằng sợi tơ đỏ đó. Sợi tơ đỏ đi đến đoạn cuối, tuổi thọ của thân xác Tề Thần cũng kết thúc.

Khi sắp biến mất, tôi ghé vào tai anh ấy, nói:

“Anh à, A Thần phải đi rồi. Anh nhớ giữ gìn sức khỏe.”

Như nghe thấy tiếng tôi nói, anh ấy gọi lớn trong phòng tôi: “A Thần! A Thần!”

Năm đó trôi qua, phủ lớn nhà họ Tề chẳng còn gì.

Trong phủ không có anh trai, cũng không có em trai chạy theo sau anh trai.

Thời gian rất dài, thừa đủ cho người đời lãng quên họ…
Bình Luận (0)
Comment