Tiệm Cá Số 7 (Thất Hào Ngư Quán)

Chương 46

Phần 5: Áo da thêu hoa

Chương 46

Dương Minh Trăn tới Nguy Thủy ba ngày rồi vẫn chưa về. Hình Đình vẫn canh chừng cửa hàng Âu phục Cuộc Đời Quyến Rũ như lời đã hứa.

Trong ba ngày này, hắn đổi hai người mặt khác nhau tới thăm dò ông chủ cửa hàng Tô Tây, trong đó một gương mặt là nam, một gương mặt là nữ. Từ sau lần giả gái thành Trương Tố Như, Hình Đình càng ngày càng thành thạo. Hắn đặc biệt lấy bộ sườn xám lần trước ra mặc, đánh mông lắc hông bước vào cửa hàng Âu phục Cuộc Đời Quyến Rũ.

Từ sau khi bị khách hàng phát hiện ra có quần áo làm từ da người, cửa hàng Âu phục Cuộc Đời Quyến Rũ ế ẩm hẳn. Hình Đình vừa vào cửa liền trông thấy cô nữ sinh Mã Lam Hoa vẫn chưa rời đi mà đang cầm chổi lông gà quét bụi.

Hình Đình cong ngón tay bước về phía bụi bay mù mịt, cao giọng nói: “Cô định đuổi khách đấy à?”

Vừa thấy khách mới tới là một cô gái chừng hai mươi tuổi phơi phới trẻ trung, cô sợ đến mức tái mặt, luôn miệng xin lỗi: “Xin lỗi… xin lỗi, em không cố ý đâu ạ…”

Trái lại, Hình Đình không ngờ Mã Lam Hoa lại sợ mình đến thế. Hắn tưởng rằng giữa phái nữ với nhau sẽ có đề tài chung để nói chuyện, không tạo ra tâm lý đề phòng nên hôm nay mới cố tình ăn diện để đến thăm dò cô gái này.

Hắn nghe Dương Minh Trăn nói rằng khi phát hiện ra áo da người, Mã Lam Hoa và Tô Tây đang ở bên ngoài cửa. Sau đó, Mã Lam Hoa nhìn thấy ba chiếc áo da người thì ngất xỉu, Tô Tây bế cô vào trong.

Hình Đình cảm thấy rất kỳ quái, tại sao lại bế một cô gái không quen không biết vào cửa hàng?

Dương Minh Trăn nói: Nghe Tô Tây nói là Mã Lam Hoa muốn ở lại cửa hàng làm việc kiếm tiền. Cô gái rất muốn mua chiếc áo măng tô màu hồng nhạt đắt nhất ở đó.

Hình Đình càng thấy lạ hơn. Một cô gái thế nào mà thấy ba chiếc áo da người rồi vẫn có thể bình tĩnh làm việc tại cửa hàng đó?

Thấy dáng vẻ cúi đầu không biết phải làm sao của Mã Lam Hoa, Hình Đình nở nụ cười thân thiện: “Được rồi, chị chấp nhận lời xin lỗi. Em giới thiệu cho chị vài bộ đi, giờ đang mùa thu, chị muốn mua đồ mùa thu.”

Mã Lam Hoa ngẩng đầu, đôi mắt to tròn nhìn Hình Đình. Giờ phút này, Hình Đình là một cô gái cao ráo mảnh khảnh. Qua quá trình chỉnh sửa của hắn, gương mặt phụ nữ trông khá ưa nhìn này giờ đang lộ vẻ xấu hổ. Bị Mã Lam Hoa nhìn như thế, hắn thấy hơn mất tự nhiên, bèn cười trừ: “À… Chị trang điểm không khéo lắm.”

Mã Lam Hoa nhoẻn miệng cười. Đây đâu chỉ là trang điểm không khéo, rõ ràng trông chẳng khác gì Tô Tây cả. Nhưng Tô Tây trang điểm kiểu đó để thu hút khách vào cửa hàng, còn chị đẹp gái này là vì sao?

“Chị thích màu gì?” Mã Lam Hoa hơi lắp bắp. Cô vẫn không dám nói to.

Hình Đình cười tinh nghịch: “Màu gì cũng được, chị khá thích hồng và trắng.”

“Vâng, vừa khéo cửa hàng em có mấy món đồ thu màu hồng trắng.” Mã Lam Hoa đi sang phía bên trái, dẫn đường cho Hình Đình. Hình Đình bước theo cô, phát hiện quần áo cô mặc khá rách rưới, có vẻ là một nữ sinh có gia cảnh không tốt. Tuy vậy, từng hành động của cô lại rất có khí chất, không giống như người bần hàn.

Mã Lam Hoa lấy chiếc áo măng tô màu trắng đang treo trên tường xuống cho Hình Đình: “Chị ơi, chị mặc chiếc này sẽ đẹp lắm. Da chị trắng, mặc màu trắng lại càng tôn da.”

Hình Đình cầm chiếc áo măng tô trắng ngắm nghía một hồi, ướm đi ướm lại trước gương: “Chiếc này cũng được, nhưng không có điểm nổi bật, chị không thích lắm”

Mã Lam Hoa nói: “Chỗ chúng em còn có một chiếc màu hồng nhạt, chị muốn thử không?”

“Được đó.” Hình Đình cười.

Mã Lam Hoa treo chiếc áo măng tô trắng lên, lại lấy chiếc màu hồng xuống. Lần này Hình Đình vẫn tỏ ý không hài lòng. Hình Đình chỉ tay về phía chiếc măng tô màu hồng ở bức tường bên phải: “Chị muốn thử cái này.”

“Cái đó…” Mã Lam Hoa khá khó xử. Cô đưa mắt nhìn chiếc áo đặc biệt nhất của cửa hàng. Vì không đủ tiền, cô không ngại tới đây làm thuê, không chỉ vì kiếm tiền mà còn là vì không để nó bị người khác mua mất.

Hình Đình thấy ánh mắt cô, mỉm cười, “Sao em không cho chị thử cái đó?”

Áo măng tô màu hồng nhạt treo trên bức tường trắng tinh như một mỹ nhân cao ngạo đang nhìn xuống mọi điều trong cửa hàng từ trên cao. Cổ tay của chiếc áo có thêu hoa đào, cúc cài trước ngực cũng vô cùng độc đáo vì được làm bằng ngọc trai, trên ngực áo còn có một chiếc ghim cài hình hoa đào. Bên phải chiếc áo măng tô treo một chiếc bảng tên: Hoa Của Giấc Mơ. Có lẽ đây là tên của chiếc áo. Hình Đình thấy từng món đồ được trưng bày riêng trong cửa hàng này đều có một cái tên độc đáo.

Hình Đình bước tới, đưa tay vỗ lên ống tay chiếc áo măng tô. Hoa đào được thêu rất sinh động, cảm tưởng như còn có thể ngửi được mùi hương.

“Chị thấy chiếc áo măng tô này hợp chị lắm, em lấy xuống để chị thử đi.” Hình Đình học theo dáng vẻ của những cô chiêu hống hách nói với Mã Lam Hoa, “Chị chấm nó rồi.”

“Xin lỗi, chiếc áo này không bán.”

Người lên tiếng không phải Mã Lam Hoa mà là ông chủ Tô Tây mới đi từ phòng trong ra. Hắn mặc một bộ Âu phụ màu đen, tay cầm một xấp vải như chuẩn bị ra ngoài vứt rác.

Hình Đình hào hứng hỏi một cách châm chọc: “Anh chính là ông chủ Tô Tây, kẻ lấy da người may áo?”

Sắc mặt Tô Tây sượng đi, ngữ điệu khó chịu thấy rõ: “Chuyện cảnh sát còn chưa kết luận mà cô lại dám vu cáo. Nếu cô đã sợ vậy rồi thì chiếc áo này tôi lại càng không thể bán.”

“Anh có tật giật mình!” Hình Đình nói.

“Vậy cô cứ coi như tôi có tật giật mình đi, phiền cô đi bên này.” Tô Tây hơi nghiêng người, duỗi tay mời Hình Đình ra ngoài.

Hình Đình nhất quyết không chịu. Tô Tây sầm mặt, giọng cũng trầm hẳn xuống: “Nếu cô còn bướng, tôi lột mặt cô ra đấy.”

Hình Đình ngẩn người rồi vội vàng rời khỏi cửa hàng Âu phục như chạy trốn.

Tô Tây nói hắn muốn lột mặt hắn xuống, chẳng lẽ kẻ này đã nhìn thấu gương mặt thật của hắn? Trời ơi, xem ra kẻ này thực sự không đơn giản, phải nhanh báo cho Dương Minh Trăn bắt lại thôi.

Đến chập tối Dương Minh Trăn mới trở về Trà Thành. Ba ngày nay ở Nguy Thủy, hắn chịu không ít khổ sở, vừa xuống xe đã vội vàng chạy tới tiệm cá Số 7.

Vừa vào phòng bếp, hắn lập tức trông thấy một cô nàng xinh đẹp đang cầm sạn xào rau.

“Giơ tay lên, cấm nhúc nhích!” Dương Minh Trăn rút súng, hô lên, “Ai?”

Sạn trên tay cô gái rơi xuống đất, cô phẫn nộ ngoảnh phắt lại, gằn giọng: “Dương Minh Trăn, anh bị thần kinh à! Trong cái phòng này ngoài tôi thì còn có thể có ai? Anh thấy thằng trộm vào vào nhà còn xào rau giúp chủ nhà không?”

Dương Minh Trăn giật mình, miệng há hốc ra đủ nhét cả quả trứng gà. Hắn thật sự không ngờ Hình Đình không những đổi được mặt mà còn đổi được cả giới tính. Hắn cất súng đi, tiến tới, nhìn ngực Hình Đình, nói: “Cái món này… cũng biến ra à?”

Hình Đình trợn trắng mắt, thò tay moi hai quả táo ra, ném một quả cho Dương Minh Trăn, “Còn không phải vì giúp anh thăm dò ông chủ cửa hàng kia.”

“Cậu tính dùng mỹ nhân kế?” Dương Minh Trăn lách người né tránh, cũng không đón lấy quả táo kia, hắn có tật cuồng sạch sẽ.

Vừa nghe vậy, Hình Đình lại sôi máu, muốn nhổ hết chuyện gặp phải hôm nay ra.

“Tôi đã bảo với anh rồi, tên Tô Tây kia chắc chắn có vấn đề. Hôm trước tôi dùng mặt đàn ông tới tiếp cận hắn, hắn nhiệt tình với tôi lắm. Hôm nay tôi đổi sang mặt phụ nữ tìm tới, hắn…” Hình Đình cố tình kéo dài giọng, “Đến là lạnh lùng! Tôi nghi ngờ tên này đồng tính, thích đàn ông.”

Nghĩ đến đây, da gà da vịt nổi khắp người hắn.

Dương Minh Trăn cười trộm: “Cậu chắc chắn không phải vì cái mặt nữ này của cậu quá xấu xí à?”

“Xéo đi.” Hình Đình cụt hứng, “Ông đây hy sinh vì anh nhiều như thế, thế mà anh dám chê mặt ông đây xấu!”

“Tôi đã nói với anh rồi, chắc chắn Tô Tây có vấn đề. Hình như hắn có thể nhìn ra được chuyện tôi đổi mặt đấy.” Hình Đình thấy hơi rờn rợn. Kỹ thuật đổi mặt của hắn tuy không cao siêu gì cho cam nhưng tốt xấu gì cũng có thể dễ dàng qua mắt người bình thường. Tô Tây nhìn qua đã nhận ra, hơn nữa còn vạch mặt hắn ngay tại trận chứng tỏ kẻ này không giống những người bình thường khác.

“Đương nhiên không giống rồi.” Nói xong, Dương Minh Trăn ngả người vào ghế sô pha. Mèo đen thấy hắn ngả ra thì chạy biến đi mất. Hắn cảm thán, “Mẹ nó chứ, nếu không vì điều tra, còn lâu tôi mới làm chó săn cho thằng cha Chiêm Tư An đó. Tôi vừa tới nơi ngày đầu tiên, hắn đã ra oai phủ đầu. Được, coi như hồi trước tôi không biết điều, giờ nhận lỗi với nó. Ai bảo thằng đó giờ thành quan lớn rồi.”

Hình Đình nhanh chóng tắt bếp, vào phòng khách ngồi xuống sô pha đối diện Dương Minh Trăn.

“Ba ngày nay anh ở Nguy Thủy suốt à, điều tra ra được gì hữu ích không?” Hình Đình hỏi. Kỳ thực hắn cũng rất muốn biết tại sao Hà Phục lại bảo hắn yêu cầu Dương Minh Trăn tới Nguy Thủy điều tra.

“Tô Tây quả thực thường xuyên tới Nguy Thủy. Từ sau khi mở cửa hàng Âu phục, số lần hắn tới đó lại giảm bớt.” Dương Minh Trăn nói.

“Mở cửa hàng Âu phục xong lại ít tới đó hơn ý là sao?” Hình Đình phân tích, “Không hợp lý lắm nhỉ, đáng ra hắn phải qua lại nhiều hơn mới đúng.”

Dương Minh Trăn gật đầu: “Đúng là thường xuyên thật, nhưng từ khi nhân viên Tiểu Nam xuất hiện tại Trà Thành, Tô Tây gần như không tới Nguy Thủy nữa.”

Hình Đình vỗ tay cái đét, hào hứng nói: “Anh thấy tôi nói chuẩn chưa, tên đó đồng tính chắc luôn.”

Dương Minh Trăn lườm hắn, “Tên đó có đồng tính không thì tôi không biết nhưng quan trọng nhất, tôi điều tra được Tiểu Nam đúng là người đất Nguy Thủy.”

“Thế mà lại đúng như cậu nói.” Dương Minh Trăn bật cười, nói tiếp, “Thân phận của Tiểu Nam này đáng gờm lắm, không ngờ lại là người nhà họ Lục.”

Hình Đình ngẩn ra.

“Cậu không biết nhà họ Lục ở Nguy Thủy à?” Dương Minh Trăn giải thích, “Địa vị nhà bọn họ cũng tương tự nhà họ Thiện ở Trà Thành ấy. Nhà họ Thiện chắc chắn cậu biết nhỉ. Gia chủ họ Thiện hồi xưa nhận nuôi nhiều trẻ mồ côi lắm, là người tốt có tiếng.”

“Chẳng phải người tốt đếch gì, là quỷ đội lốt người thôi.” Hình Đình siết chặt nắm tay. Dù đã mười năm trôi qua nhưng khi nghe người ta nhắc về gia tộc đã hóa thành tro bụi ấy, vết sẹo trong lòng hắn vẫn nhức nhối. Người nhà họ Thiện quá giỏi ngụy trang, khiến tất cả mọi người đều tin rằng bọn họ là người từ tâm, thực tế bọn họ lại lợi dụng những cô nhi đáng thương kia để tiến hành “thuật luyện người”.

Dương Minh Trăn liếc nhìn Hình Đình, thấy mặt hắn khá tái, “Cậu chưa tiếp xúc với người nhà họ Thiện bao giờ, sao biết rõ thế? Nhà họ Thiện nổ tung từ mười năm trước, tính ra khi đó cậu mới mười hai, mười ba tuổi thôi nhỉ?”

Hắn đã điều tra thân phận Hình Đình. Hình Đình lớn lên trong một trường tình thương. Hiệu trưởng của ngôi trường đó đã qua đời ba năm trước.

Hình Đình phẩy tay, không muốn nhắc lại đoạn quá khứ kia, “Anh cứ coi như tôi đoán mò đi. Nói tiếp những gì anh điều tra được xem nào.”

Lúc này Dương Minh Trăn mới quay lại chuyện chính, tiếp tục nói về Tiểu Nam.
Bình Luận (0)
Comment