Tiệm Cá Số 7 (Thất Hào Ngư Quán)

Chương 58

Phần 6: Người gương

Chương 58

Qua một ngày điều tra, Thôi Lương nhanh chóng tìm được mục tiêu tiếp theo của gương: Ngụy Mạn Tri.

“Đội trưởng, bọn em tìm được Ngụy Mạn Tri rồi. May ghê, cô ấy từng là cấp trên của Ngạn Thủy Hoa.” Thôi Lương vừa cười vừa đọc hồ sơ cá nhân của Ngụy Mạn Tri, “Ngạn Thủy Hoa cần cù làm việc bao nhiêu năm vẫn chưa được thăng chức mà cô gái này vừa vào chưa tới nửa năm đã thành phó tổng biên tập. Nhưng bốn tháng trước, cô gái này đã tạm rời cương vị công tác, sau đó chẳng biết đi đâu.”

Dương Minh Trăn cầm ảnh chụp Ngụy Mạn Tri trên tay. Khác với ba nạn nhân đã chết, khuôn mặt cô khi chưa biến đổi đã rất đẹp rồi, sau khi tiếp xúc với gương, khuôn mặt ấy hoàn toàn biến thành một người phụ nữ khác. Dương Minh Trăn sắp xếp ảnh chụp các nạn nhân theo trình tự: Giả Nguyệt, Ngạn Thủy Hoa, Lâm Chi, Ngụy Mạn Tri.

Thôi Lương liếc nhìn, kinh ngạc nói: “Trời ơi, mặt ba người này thực sự giống nhau.”

Cậu ta cẩn thận so sánh, càng bất ngờ hơn: “Nhưng mà nó đang không ngừng cải tiến. Đến lượt Ngụy Mạn Tri thực sự như là… tiên nữ.”

Thôi Lương nuốt nước bọt, thật lòng không tin được cái gương kỳ quái kia lại thần thánh đến vậy, có thể biến những cô gái xấu xí thành tiên nữ khiến người ta hâm mộ.

“Tiên nữ cái gì, rõ ràng là ma quỷ.” Dương Minh Trăn phẫn nộ nhìn chằm chằm khuôn mặt Ngụy Mạn Tri. Một người mang một chiếc mặt nạ hoàn toàn không thuộc về bản thân, cô ấy có còn là chính mình nữa không?

Thôi Lương thầm nghĩ: Nếu mình là một thằng xấu trai, chưa biết chừng mình sẽ tin vào cái gương tà ma này cũng nên. May mà bộ dạng mình cũng chấp nhận được, không đến nỗi xấu.

“Lập tức truy nã khuôn mặt này toàn thành. Kể cả lật ba mét đất lên cũng phải tìm ra người phụ nữ này cho tôi.” Dương Minh Trăn đập mạnh bức ảnh vào ngực Thôi Lương.

“Rõ.” Thôi Lương nhận lệnh rời đi.

Sau khi Thôi Lương rời đi không lâu, cửa phòng làm việc của Dương Minh Trăn bị đẩy ra.

Dương Minh Trăn ngẩng đầu nhìn người ngoài cửa, “Sao anh lại tới đây?”

Người đến chính là Hà Phục. Hôm nay y mặc bộ đồ Tây màu đen, làn da trông càng trắng hơn, trắng đến mức trông như bị bệnh.

Y chớp mắt, mỉm cười: “Tôi tới thăm cậu, tiện thể nói cho cậu biết một chuyện.”

“Chuyện gì?” Dương Minh Trăn hỏi.

“Đêm qua tôi đã tới cung Trường Thanh một chuyến, phát hiện chiếc gương kia đã trở lại.” Nụ cười vẫn treo trên khóe miệng Hà Phục, “Một mình tôi không khiêng nó đi được nên muốn gọi cậu và Hình Đình cùng đi. Giờ Hình Đình đang mua thức ăn ngoài chợ, chúng ta đi tìm cậu ấy.”

Dương Minh Trăn đã muốn tìm cho ra chiếc gương ma quái kia từ lâu rồi đập nát nó, tránh việc có thêm nhiều người phải chết. Giờ nghe bảo gương đã trở lại, hắn lập tức lao ra khỏi cửa, lái xe chở Hà Phục đi thẳng đến chợ, kéo tuột Hình Đình đang mua thức ăn lên xe đi tới phế tích miếu Thanh Thần.

Hình Đình nhìn rau dưa rơi dưới đất, vô cùng đau lòng: “Dương Minh Trăn, đây là tiền đấy!”

Dương Minh Trăn hừ lạnh một tiếng: “Tiền hay mạng người quan trọng hơn?”

Hình Đình nhìn lại, bấy giờ mới phát hiện Hà Phục cũng ngồi trên xe, “Hai người định làm gì?”

“Tới cung Trường Thanh. Tôi phải đập nát cái gương chó má kia.” Dương Minh Trăn thở phì phò nói.

“Gương trở lại rồi?” Hình Đình chẳng hiểu gì, quay lại nhìn Hà Phục ngồi phía sau, “Đêm qua anh tới cung Trường Thanh?”

Hà Phục không nói gì, chỉ gật nhẹ đầu.

“Sao anh không nói với tôi. Làm tôi tưởng anh lại mất tích.” Hình Đình hơi buộc bực. Mỗi lần có kế hoạch, Hà Phục chẳng bao giờ nói cho hắn biết.

Ước chừng thời gian nửa nén hương, ba người đã tới phế tích miếu Thanh Thần.

Dương Minh Trăn xuống xe trước, chạy thẳng tới lối vào cung Trường Thanh. Hắn nhớ mấy hôm trước Hà Phục đã dẫn hắn và Hình Đình trèo lên từ địa đạo bên phải miếu Thanh Thần, sao giờ chỗ này đã bị ai lấp kín rồi?

Hà Phục nhìn lối vào đã bị chặn kia, nói: “Đi theo tôi. Tôi biết một lối vào khác.”

Phía sau miếu Thanh Thần có một lối vào khác bị ván gỗ che khuất. Sau khi dời tấm ván gỗ ra, Hà Phục nhảy xuống đầu tiên, tiếp theo là Dương Minh Trăn.

Hình Đình nhìn Hà Phục đã nhảy xuống, giữ Dương Minh Trăn lại hỏi: “Hôm nay anh mang súng không?”

Dương Minh Trăn thoáng ngẩn người: “Không.”

“Đệt, tôi phải tìm cái gì đó phòng thân.” Có kinh nghiệm lần trước, Hình Đình sợ lát nữa xuống sẽ gặp quái vật. Hắn nhanh chóng moi ra được hai cây gậy gỗ lớn, tiện tay đưa một cây cho Dương Minh Trăn.

Vào trong chỉ thấy một vùng tối đen, Hình Đình cảm nhận được nỗi sợ của lần trước. Mỗi lần trước khi gặp nguy hiểm, hắn luôn có một dự cảm cực kỳ mãnh liệt khiến tâm trạng không sao bình tĩnh nổi.

“Việc gì mà cậu giữ tôi chặt thế.” Dương Minh Trăn nhỏ giọng mắng Hình Đình một câu, “Chỉ đi lấy cái gương về thôi mà, có cần sợ đến thế không? Hơn nữa, chẳng phải chúng ta có Hà Phục ở đó à?”

Đúng vậy, có Hà Phục là có thể không sợ trời không sợ đất. Dù sao nguy hiểm gì Hà Phục cũng chống đỡ được, y bất tử cơ mà.

Thế nhưng hiện tại, nguồn cơn bất an trong lòng Hình Đình lại đến từ chính Hà Phục!

Hắn nghe thấy tiếng bước chân của Hà Phục đang đi phía trước. Ánh sáng đằng xa chiếu lên người y, hắn không cảm nhận được cảm giác yên tâm từ trên người Hà Phục mà lại thấy sợ hãi nhiều hơn.

Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu hắn.

“Anh cảm thấy kẻ đó có phải Hà Phục không?” Hắn hạ giọng hỏi Dương Minh Trăn.

Nghe hắn hỏi thế, Dương Minh Trăn cũng ngẩn người. Hai người đứng sững lại nhìn Hà Phục đi phía trước. Dương Minh Trăn tiếp xúc với Hà Phục không nhiều như Hình Đình, nếu có người đóng giả làm Hà Phục, chắc chắn hắn không nhận ra được. Huống hồ Trà Thành bây giờ dị nhân khắp nơi, mắt của nhân loại bình thường như hắn tuyệt nhiên không soi thấu được thân phận dị nhân.

Hai người đứng yên tại chỗ, Hà Phục đi phía trước cũng dừng lại, chầm chậm quay người. Ánh sáng trắng bệch chiếu lên gương mặt y, gương mặt vốn đã trắng ấy giờ càng trắng đến đáng sợ.

“Sao các cậu không đi tiếp?” Hà Phục khẽ hỏi.

Hình Đình cười xấu hổ: “Anh đi trước thăm dò đi, tôi sợ có nguy hiểm.”

“Chuẩn chuẩn chuẩn, lần trước bọn tôi gặp quái vật ở đây đấy. Anh đi trước quan sát thử xem có quái vật không.” Dương Minh Trăn hùa theo.

Hà Phục khẽ cười: “Chẳng phải quái vật đã bị tôi giết rồi à?”

“À thì… Nhỡ chẳng mai còn quái vật khác thì sao?” Hình Đình dè chừng lùi lại một bước. Càng lúc hắn càng cảm thấy người đối diện rất kỳ lạ.

Hà Phục tiến về phía Hình Đình, “Quái vật khác là kiểu như nào cơ?”

Hình Đình lại tiếp tục lùi về sau, Dương Minh Trăn chắn trước mặt hắn, giơ gậy gỗ ngang ngực Hà Phục: “Anh lùi lại đi.”

“Chẳng lẽ đội trưởng Dương không muốn tìm chiếc gương kia à?” Hà Phục híp mắt lại.

Dương Minh Trăn cũng cảm thấy Hà Phục trước mặt rất bất thường.

“Tôi bỗng nhiên không muốn tìm gương nữa. Giờ chuyện cần kíp lúc này là tìm ra Ngụy Mạn Tri rồi bảo vệ cô ấy.” Dương Minh Trăn tóm lấy tay Hình Đình, “Đi, chúng ta về thôi.”

Hà Phục bất chợt tiến tới, nhoáng cái đã đứng ngay trước mặt Dương Minh Trăn và Hình Đình.

“Nếu đã đến rồi, đâu có chuyện rời đi?” Hà Phục nhếch môi cười, “Chi bằng cùng tôi tới xem chiếc gương đó đi.”

“Tôi đệt cả lò nhà anh, hôm nay tôi đếch muốn xem đấy!” Dương Minh Trăn vung gậy gỗ về phía Hà Phục. Hà Phục nhanh tay bắt được cây gậy gỗ. Đôi mắt đen, sâu hun hút nhìn chằm chằm Dương Minh Trăn, “Đội trưởng Dương, thói đánh người này không tốt đâu.”

Gậy gỗ nằm trong tay Hà Phục đè lên vai Dương Minh Trăn. Thấy thế, Hình Đình lập tức đập gậy gỗ vào gáy Hà Phục.

“Tao liều con mẹ nó mạng với mày!” Hình Đình quát lớn, gậy gỗ hung hăng nện vào ót Hà Phục.

Nét mặt Hà Phục thay đổi hoàn toàn, nụ cười giả lả khi nãy biến mất, thay bằng vẻ phẫn nộ. Kẻ đó vung tay đánh Hình Đình, đẩy Hình Đình văng xa cả mét.

“Rốt cuộc mày là ai!” Dương Minh Trăn lạnh lùng chất vấn.

Hà Phục mỉm cười, “Đội trưởng Dương, mới mấy hôm không gặp mà anh đã quên tôi rồi à.”

Gương mặt búp bê trắng trẻo biến hóa, để lộ gương mặt thật vô cùng quen thuộc.

“Úc Thung!” Hình Đình và Dương Minh Trăn đồng thanh gọi ra tên anh ta.

“Đúng, chính là tôi.” Úc Thung gật đầu, tay bóp lấy cổ Dương Minh Trăn vừa nhanh vừa chuẩn. “Đội trưởng Dương, tôi nghe nói hình như hôm nay anh không mang súng nhỉ.”

“Nhưng tôi thì mang đấy.” Úc Thung chậm rãi rút khẩu súng bên hông ra, nhắm thẳng vào đầu Dương Minh Trăn.

Nòng súng lạnh ngắt kề trên trán Dương Minh Trăn, hắn không sợ hãi mà cảm thấy phẫn nộ nhiều hơn: “Tại sao lại là cậu? Cậu là dị nhân!”

Úc Thung mỉm cười nhìn Dương Minh Trăn: “Anh thật sự tưởng tôi chỉ là một thằng pháp y thực tập thôi đấy à?”

“Nói thật cho anh biết, Úc Thung đã bị tôi giết chết trên đường tới Trà Thành rồi. Tôi không phải Úc Thung, cũng không phải pháp y.” Gã thở dài khe khẽ bên tai Dương Minh Trăn, “Anh muốn biết Úc Thung đang ở đâu không?”

Úc Thung là người từ bên ngoài tới. Để đến được cục cảnh sát Trà Thành, anh ta chắc chắn phải đi qua phế tích miếu Thanh Thần này. Chẳng lẽ thi thể Úc Thung đã chết đang nằm ngay dưới cung Trường Thanh?

Dương Minh Trăn trợn trắng mắt: “Mày giấu cậu ấy ở đâu?”

Úc Thung dẫn Dương Minh Trăn tới một nơi sáng sủa hơn đôi chút. Hình Đình đang chuẩn bị đánh lén, Úc Thung cười khẩy: “Cứ việc đánh lén, nếu như mày muốn Dương Minh Trăn chết.”

Hình Đình thu tay lại. Với ngón công phu mèo quào của bản thân, hắn hoàn toàn không thể đấu nổi với Úc Thung.

Dưới cung điện ngầm này có rất nhiều cây cối. Những tán lá xanh rì che khuất ánh nắng trên đỉnh đầu. Úc Thung dẫn họ tới một vị trí vừa vặn nhìn thấy được xương trắng dưới gốc cây.

Gã hất cằm ý bảo Hình Đình và Dương Minh Trăn nhìn về phía gốc cây. “Đó chính là Úc Thung các người muốn tìm. Bất hạnh quá, đã biến thành xương trắng rồi.”

Dương Minh Trăn siết chặt nắm tay, đấm thẳng về phía Úc Thung: “Thằng súc sinh nhà mày đưa bọn tao tới đây làm gì? Khoe khoang chiến tích của mày chắc!”

Úc Thung sờ nơi bị đấm, cười nhạt: “Đương nhiên không phải, tôi đâu có nhạt nhẽo như vậy. Tôi chỉ đơn thuần muốn hẹn Hình Đình tới, còn anh chẳng qua là hàng tặng kèm vì có người muốn anh chết.”

Dương Minh Trăn và Hình Đình cùng nhìn chằm chằm Úc Thung: “Ý mày là sao?”

“Đơn giản thôi mà, tôi giết anh là làm việc giúp người khác, kiếm chút niềm vui.” Úc Thung nói với Dương Minh Trăn rồi lại quay sang nhìn Hình Đình, “Còn mày, rất đơn giản, tao muốn ăn tươi chiếc chìa khóa có thể mở ra sức mạnh to lớn này.”

“Mày đúng là dị nhân!” Hình Đình hét lớn. “Trong những ngày Hà Phục mất tích, có phải là mày đóng giả thành y liên lạc với tao không?”

“Đúng.” Úc Thung gật đầu, tiện thể sửa lại cho đúng, “Tao cũng không phải dị nhân đê tiện. Tao là thợ săn, một thợ săn từ bé đã có bản năng săn giết những kẻ ngoại tộc chúng mày.”

“Vậy nên hôm nay hai người chắc chắn phải chết! Tao đã chờ ngày này rất lâu rồi.”

Úc Thung cười nói, “Rõ ràng tên ngốc Hà Phục kia có thể ăn thịt mày để cường hóa bản thân nhưng y lại chọn bảo vệ mày, thật bất hạnh. Xem ra giờ tao có thể nếm thử xem rốt cuộc hương vị của chiếc chìa khóa này ra sao rồi. Những năm qua, tao đã ăn thịt rất nhiều dị nhân, mùi vị của bọn chúng thật sự quá tệ.”

“Hy vọng hương vị của mày sẽ khá hơn, không thì tao sẽ thất vọng lắm đấy.”
Bình Luận (0)
Comment