Tiệm Cá Số 7 (Thất Hào Ngư Quán)

Chương 62

Phần 6: Người gương

Chương 69

“Bịch bịch…”

Tiếng động lớn vang lên, những người trong phòng đồng loạt ngoảnh lại nhìn. Khi nãy, bên ngoài cửa có rất nhiều người làm của nhà họ Tưởng đang sợ sệt đứng hóng chuyện. Chẳng biết từ khi nào bọn họ đã bị người ta đánh gục cả loạt, ngã rạp ra đất. Chỉ còn một người vẫn mở mắt, khó nhọc vươn tay chỉ sang phía hành lang bên kia.

“Quái vật… Quái vật ở bên…” Người làm còn chưa nói xong đã hộc máu bất tỉnh nhân sự.

Hai cảnh sát Dương Minh Trăn và Thôi Lương qua đó đầu tiên. Hai người rút súng, nhìn chằm chằm hành lang với sự cảnh giác cao độ. Cánh cửa màu trắng bọn họ phải đi qua khi từ tầng dưới đi lên đã bị đóng chặt.

“Xem ra cô ta không định để chúng ta sống sót rời đi.” Hà Phục nhìn cánh cửa trắng đóng chặt.

Dương Minh Trăn nhìn lại phòng. Rõ ràng ban nãy hắn dẫn theo cả một tốp cảnh sát, vậy mà theo hắn lên tầng chỉ có Thôi Lương và hai anh em họ Thân.

“Đám kia đâu hết rồi!” Dương Minh Trăn giận dữ hỏi.

Thôi Lương và hai anh em họ Thân ngơ ngác nhìn nhau, trả lời gượng gạo, “Bọn tôi cũng không biết…”

Hà Phục lướt mắt nhìn mấy người trong phòng, có lẽ đã đến lúc nói ra bí mật đó.

“Dương Minh Trăn, có lẽ không chỉ một mình Ngụy Mạn Tri muốn chúng ta chết thôi đâu.” Đôi mắt trong veo của Hà Phục nhìn thẳng vào Dương Minh Trăn, “Vào đêm bị nhốt ở cung Trường Thanh, tôi đã tìm ra chân tướng vụ án mất tích ở Trà Thành hai năm trước. Những người mất tích đều bị bọn họ bắt đến miếu Thanh Thần luyện chế thành dị nhân.”

“Dị nhân?” Thôi Lương và hai anh em họ Thân lần đầu nghe thấy cụm từ này nên khá ngơ ngác.

Hà Phục không dừng lại mà vẫn nói tiếp: “Ngụy Mạn Tri chính là một dị nhân được luyện chế ra vào năm đó. Cô ta muốn giết chúng ta vì chúng ta gây ảnh hưởng đến lợi ích của cô ta.”

“Còn kẻ khác muốn giết chúng ta chính là thủ lĩnh tà giáo đã thực hiện thí nghiệm luyện chế dị nhân năm đó.”

Dương Minh Trăn hỏi: “Người tham gia tà giáo ở miếu Thanh Thần nằm đó đã bị bọn tôi tiêu diệt sạch, sao có thể có kẻ sống sót.”

“Nếu tôi nói trong cục cảnh sát các cậu có người tham gia vào vụ án năm đó, cậu tin không?” Mắt Hà Phục nhìn chằm chằm Dương Minh Trăn.

“Không… Không thể như thế được.” Dương Minh Trăn không thể tin, Thôi Lương và hai anh em họ Thân cũng không tin, “Nói nhăng nói quậy, một thằng nhãi con thì biết quái gì! Đội trưởng, anh đừng tin nó.”

“Đội trưởng Hà Phục của các cậu bị chính những kẻ đó giết chết vì anh ta phát hiện ra bí mật của bọn chúng.”

Một câu nhẹ bẫng của Hà Phục lại như một quả bom nổ tan tành niềm tin trong lòng Dương Minh Trăn không còn lấy một mảnh vụn. Kể từ ngày đầu tiên mặc cảnh phục lên người, hắn đã hình thành sự tín nhiệm vô điều kiện đối với cảnh sát Trà Thành. Cho dù trong cục cảnh sát thật sự có những kẻ vô dụng, không làm chuyện nên làm mà chỉ lo mưu quyền thăng quan tiến chức, hắn vẫn tin rằng một ngày nào đó, bằng sự nỗ lực của bản thân, hắn có thể đem đến cho người dân Trà Thành một cuộc sống bình yên.

Khi trước, Chiêm Tư An từng cười nhạo giấc mộng nực cười đó của hắn, nói rằng: “Chẳng phải chỉ cần có tiền sống qua ngày là tốt rồi à? Anh bán mạng bảo vệ đám dân ngu đó nhưng bọn họ lại chẳng thèm tin tưởng cảnh sát dù chỉ là một chút.”

Hắn phản bác Chiêm Tư An: “Chính vì có những kẻ như các cậu nên họ mới không thể trao niềm tin!”

Những năm gần đây, án lớn án nhỏ hắn đều tham dự, có vài người muốn giải quyết qua loa cho xong chuyện bị hắn phát hiện đều sẽ bị trừng trị nghiêm. Tuy vậy, địa vị của hắn vẫn chưa đủ để quét dọn hết rác rưởi, luôn tồn tại một số kẻ hắn không thể dây vào.

“Bọn họ là ai?” Dương Minh Trăn hỏi, mắt long sòng sọc.

Hà Phục chầm chậm bước tới gần bức tường bên cạnh cửa, chống tay lên đó, nhếch môi cười: “Tôi không biết.”

Ngay giây tiếp theo, tay y đấm mạnh vào bức tường, không ngờ mặt tường trắng phau ấy lại vỡ toác, để lộ một gương mặt người.

Hay nói đúng hơn, đó là một quái vật tóc đen khoác áo choàng. Chiếc áo choàng lông màu nâu sẫm hệt như một tấm da thú đắt tiền quấn quanh thân trên của cô ta vẫn cho thấy dáng người quyến rũ. Nửa thân dưới của cô ta đã không còn mang hình dáng con người mà trông giống như một con bọ ngựa khổng lồ. Trên cẳng chân dài chi chít răng cưa như thể sẽ cắt đứt tay người ta ngay khi người đó chạm vào.

Không ngờ một quái vật như thế lại được giấu ngay phía sau bức tường.

Bị Hà Phục vạch trần, nó tức điên lên, duỗi chân đá văng y đi. Hình Đình nhanh chóng tiến tới đỡ lấy Hà Phục.

Dương Minh Trăn phản ứng rất nhanh, nã hai phát súng vào thẳng con quái vật.

Tốc độ hành động của con quái vật nhanh đến mức khiến người ta nghẹn họng. Chân nó chỉ vừa duỗi một cái đã chạy vèo ra khỏi phòng.

Mái tóc đen bay theo luồng không khí, tất cả những người đang có mặt tại đều nhận thấy nó có gương mặt giống với những người đã chết trong gương.

“Ngụy Mạn Tri!”

Hình Đình hô cái tên đó lên, quái vật chợt khựng lại, ngoảnh đầu nhìn. Đôi mắt đã thay đổi màu sắc kia nhìn chằm chằm vào mọi người.

Không ngờ con quái vật này chính là Ngụy Mạn Tri.

Rốt cuộc cô ta đã gặp phải chuyện gì, tại sao lại từ một con người bình thường biến thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ này.

Thấy quái vật dừng lại, Thôi Lương và hai anh em họ Thân lập tức giương súng nã đạn vào nó. Nhưng quái vật không hề ngã xuống, những viên đạn bắn trúng người chỉ chọc giận nó mà thôi.

Ngụy Mạn Tri phát ra tiếng kêu quỷ quái.

“Dừng tay.” Hà Phục được Hình Đình thả xuống đất. Tiếng nói lạnh tay ấy khiến tất cả những người ở đây như bị thôi miên. Bọn họ đứng yên tại chỗ, không ai dám nổ súng.

Chỉ thấy Hà Phục bước về phía Ngụy Mạn Tri. Sức mạnh đã mất, biến thành hình dạng một đứa trẻ nhưng y vẫn không chút hoảng sợ khi đối diện với con quái vật cao to hơn mình rất nhiều.

“Tại sao cô lại giết Tưởng Nhất Tân?” Đôi mắt trong veo của Hà Phục nhìn thẳng vào Ngụy Mạn Tri, “Ông ta không tốt với cô hay sao?”

Khiến người ta bất ngờ là quái vật này lại có thể mở miệng nói chuyện.

“Ông ta rất tốt với tôi.” Ngụy Mạn Tri nói, “Nhưng tất cả chỉ là giả tạo mà thôi. Ông ta thấy bộ dạng này của tôi thì không chịu chấp nhận, trái lại còn muốn tới cục cảnh sát đưa người về bắt tôi.”

Hà Phục nhẹ nhàng nói: “Bộ dạng này của cô khiến ông ta sợ hãi.”

“Tôi vốn không như thế này!” Ngụy Mạn Tri rồ lên quát lớn. Chi trước nhọn hoắt của cô ta chỉ thẳng vào cảnh sát đang đứng trên hành lang, “Đều tại đám cảnh sát các người bắt tôi đi làm thí nghiệm, khiến tôi biến thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ này. Tôi tốn hết sức mới có thể trốn thoát. Vì sinh tồn, tôi chỉ có thể dựa vào gương mặt này để lừa tiền kẻ khác…”

Dương Minh Trăn và Thôi Lương đứng sững sờ tại chỗ. Nếu những lời khi nãy Hà Phục nói, bọn họ chưa chịu tin, vậy thì với sự thật rõ mồn một bày ra trước mắt, bọn họ không thể thuyết phục bản thân từ chối.

“Gương mặt kia là do cô cho bọn họ?” Hà Phục hỏi.

Nghe vậy, Ngụy Mạn Tri nhe răng cười: “Tôi sẽ không nói cho anh biết đâu, vì anh sẽ chết ngay thôi.”

Cô ta duỗi chân chém về phía Hà Phục. Dương Minh Trăn thấy tình hình không ổn, lập tức nã súng vào cô ta, “Tôi không tin hôm nay tôi không bắn chết được cô!”

Dù bị đánh ngã ra đất, Hà Phục vẫn cố chấp nói chuyện tiếp cùng Ngụy Mạn Tri. 

“Tôi biết gương phông phải do cô lấy ra nhưng cô để gương giết nhiều người như thế chính là vì nghênh đón kẻ đó thoát ra.” Hà Phục nói, “Cô có bao giờ nghĩ rằng kể cả khi kẻ đó thoát ra được rồi, cô cũng không thể khôi phục hình hài ban đầu không.”

Nụ cười biến mất khỏi gương mặt Ngụy Mạn Tri, “Thì sao chứ! Tôi yêu anh ấy! Vì anh ấy, tôi nguyện làm bất kỳ điều gì! Khi tôi bị tra tấn, chính anh ấy đã giúp tôi. Khi gương mặt tôi bị những kẻ đó hủy hoại, cũng là anh ấy giúp tôi phục hồi.”

“Ngu muội.” Hà Phục lạnh lùng nhìn Ngụy Mạn Tri.

Ngụy Mạn Tri trầm giọng nói: “Thông minh như anh rồi cũng chết dưới tay tôi thôi. Dùng cái chết của các người nghênh đón anh ấy xuất hiện, chẳng phải càng tốt hơn à?

Vừa dứt lời, khói đặc cuồn cuộn tràn lên. Những người ở đây bị khói đặc bất thình lình xuất hiện làm cho ho chảy cả nước mắt.

“Không ổn.” Dương Minh Trăn phản ứng rất nhanh. Hắn chạy đến bên cửa sổ, nhìn xuống dưới. Đội cảnh sát hôm nay hắn đưa đến chẳng biết đã bị tráo thành thuộc hạ của cục phó từ khi nào.

“Đám súc sinh đó đang làm cái quái gì thế!” Thấy lửa lớn sắp lan từ tầng một lên, đám người kia lại điềm nhiên thấy chết không cứu.

“Đội trưởng Dương, giờ cậu tin lời tôi nói chưa?” Hà Phục lạnh lùng nhìn Dương Minh Trăn, “Đám súc sinh đó muốn dồn cậu vào chỗ chết vì cậu đã đụng chạm đến lợi ích của bọn họ.”

“Ha ha ha.” Ngụy Mạn Tri bỗng cười điên cuồng, “Xem ra không cần tôi ra tay đã có kẻ khác đưa các người lên Tây Thiên. Thế cũng hay, chờ bọn họ thiêu chết các người, tôi lại giết những kẻ đó, coi như báo thù cho các người.”

Thấy quái vật toan bỏ trốn, hai anh em họ Thân lập tức đuổi theo. Hà Phục duỗi tay phải, một sợi tơ đỏ phóng ra, quấn chặt lấy chân Ngụy Mạn Tri.

“Anh!” Hai chân bị trói, Ngụy Mạn Tri lập tức ngã xuống đất. Cô ta oán hận nhìn Hà Phục, “Anh là dị nhân mà lại giúp đám người đó tàn sát đồng loại?!”

Hà Phục nhìn xuống Ngụy Mạn Tri: “Cô sai rồi, tôi không có đồng loại như cô. Đồng loại của tôi chưa bao giờ lạm sát người vô tội.”

Ngụy Mạn Tri cố gắng giãy giụa, tơ đỏ càng siết càng chặt, những cái cái răng cưa nhọn hoắt trên đùi cô ta cũng không cắt đứt nổi sợi tơ.

“Đội trưởng Dương, đưa súng cho tôi.” Hà Phục chìa tay, Dương Minh Trăn đặt khẩu súng vào lòng bàn tay y. Bàn tay bé nhỏ ấy cầm lấy súng, nhắm thẳng vào đầu Ngụy Mạn Tri, trong đôi mắt trong veo không mảy may một chút thương hại.

“Thật đáng tiếc, không thể để cô tận mắt nhìn thấy tên chủ nhân đó thoát khỏi gương rồi.”

Tiếng súng vang lên, hoa máu đỏ rực bung nở từ trán Ngụy Mạn Tri.

Những người đang đứng đây đều nhắm tịt mắt, không đành lòng nhìn cảnh tượng này.

Đúng lúc ấy, tiếng gọi đầy đau khổ vang lên từ trong phòng Tưởng Nhất Tân.

“Em ơi! Em ơi!”

Nghe thấy thế, Dương Minh Trăn và Thôi Lương lao vào phòng. Không biết cánh cửa tủ kia đã mở ra từ khi nào, bên trong lòng một người đàn ông đang lồm cồm bò ra, quỳ sụp trước gương gào khóc.

“Giả Đạo Sĩ? Dương Minh Trăn nhận ra người đàn ông này. Gã là anh trai của nạn nhân Giả Nguyệt đã chết, tên điên từng tới gây rối tại tòa soạn báo.

“Sao anh lại ở đây?”

Giả Đạo Sĩ nước mắt đầm đìa nhìn Giả Nguyệt trong gương. Mặc dù Giả Nguyệt đã thay đổi nhưng gã vẫn có thể nhận ra cô gái trong gương chính là em mình.

“Tôi vẫn luôn theo dõi các anh. Biết các anh sẽ tới nhà họ Tưởng nên đã thuê một chiếc xe kéo bám theo.” Giả Đạo Sĩ nói. “Vào nhà họ Tưởng rồi, tôi phát hiện đám cảnh sát kia nhốt các anh trong này. Bọn họ muốn cho các anh chết cháy ở đây rồi thông báo với người ngoài rằng các anh vào đây bắt phạm nhân nhưng không may gặp hỏa hoạn.”

“Lũ chó chết!” Dương Minh Trăn đấm mạnh vào bức tường, “Thế mà tôi còn tin tưởng bọn họ.”

“Anh lên đây như thế nào?” Thôi Lương hỏi.

Giả Đạo Sĩ trả lời: “Hồi trước tôi từng tới nhà họ Tưởng xem phong thủy giúp bọn họ, vô tình phát hiện ra lối đi bí mật trong căn phòng này.”

“Lối đi bí mật?” Hình Đình nhìn tủ quần áo, “Nó nằm trong tủ à?”

Giả Đạo Sĩ gật đầu, “Đi xuống theo đường này, mọi người sẽ đến được phòng ẩn nằm ngầm bên dưới nhà họ Tưởng. Có một lối ra khác từ căn phòng đó có thể thoát hiểm an toàn.”

“Vậy còn chần chừ gì nữa, chúng ta mau đi thôi.” Hai anh em họ Thân thúc giục.

Lửa càng lúc càng lớn, khói đặc lan khắp nơi, căn nhà này sẽ chẳng thể tồn tại lâu nữa.

“Pằng” một tiếng, viên đạn bắn thủng cửa sổ.

Hình Đình phản ứng rất nhanh, hắn vừa né đạn, vừa mắng: “Đệt mẹ, đám súc sinh đó sợ chúng ta không chết nên còn bồi thêm súng?”

Dương Minh Trăn nói: “Mọi người nhanh chân xuống, tôi xuống cuối.”

Hà Phục nhìn Giả Đạo Sĩ vẫn đứng trước gương, hai mắt đẫm lệ nhìn Giả Nguyệt trong gương.

“Cô ấy chết rồi.” Hà Phục nhắc nhở.

Giả Đạo Sĩ nói: “Tôi biết.”

Gã giơ chiếc ghế bên cạnh mình lên cao, “Tôi phải đập vỡ cái gương quái quỷ này. Không thì em gái tôi sẽ đời đời kiếp kiếp không thể siêu sinh!”

Lời còn chưa dứt, gương đã tự vỡ tan tành. Những mảnh vụn như biến thành con dao nhỏ đâm thẳng vào người Giả Đạo Sĩ.

Giả Đạo Sĩ bị thương nặng, ngã phịch xuống đất, “Em ơi… Anh đến đón em về nhà.”

Hà Phục lập tức hiểu ra, y tóm lấy Giả Đạo Sĩ: “Anh sinh ra vào tết Trung nguyên?”

Giả Đạo Sĩ dùng chút sức lực cuối cùng gật đầu.

Sắc mặt Hà Phục thay đổi, y vuốt mắt cho Giả Đạo Sĩ.

“Kẻ đó thoát ra rồi…”
Bình Luận (0)
Comment