Tiệm Cá Số 7 (Thất Hào Ngư Quán)

Chương 65

Phần 7: Đảo Tật Lê

Chương 65

Đã năm ngày trôi qua kể từ hôm tới nhà họ Tưởng bắt Ngụy Mạn Tri, căn biệt thự kia đã bị thiêu rụi hoàn toàn. Dương Minh Trăn nhìn đống đổ nát đó, chợt cảm thấy như lịch sử đang tái diễn, khung cảnh này chẳng khác gì miếu Thanh Thần bị người ta phá hủy hai năm trước. Khi ấy, bọn họ phá hủy miếu Thanh Thần với lý do tiêu diệt tội phạm đội lốt tín ngưỡng, dùng thuốc nổ đánh sập miếu Thanh Thần, để những bí mật dơ bẩn bị chôn vùi trong phế tích tan hoang.

Hiện tại, bọn họ cũng dùng phương thức tương tự diệt trừ dị nhân cuối cùng do bọn họ tạo ra, thậm chí muốn diệt trừ luôn cả những người đã phát hiện ra bí mật ấy.

Dương Minh Trăn nhìn cuốn ghi chép mật được để trên bàn, trong này quả thực ghi chép lại chuyện chế tạo dị nhân tại cung điện bên dưới miếu Thanh Thần năm đó một cách rành mạch rõ ràng. Những người này bao gồm những kẻ lang thang, ca sĩ phòng trà, thương nhân,… đủ loại người với đủ mọi thân phận bị bọn họ bắt đi làm thí nghiệm, giam hãm trong lồng giam tại cung Trường Thanh.

Thí nghiệm ấy cũng cần bắt rất nhiều dị nhân để rút máu và tiêm vào cơ thể người bình thường. Có một số người tự nguyện tham gia thí nghiệm này hòng có được cơ thể bất tử, nhưng đại bộ phận kết quả được ghi chép lại đều là thất bại.

Đối với người bình thường, máu dị nhân không phải ai cũng tiếp nhận được. Có một số người có thể thích ứng, một số thì không. Khi thích ứng được với loại máu này, bọn họ sẽ phải uống một loại thuốc đặc biệt do thợ săn cung cấp.

Thợ săn đó tên là Tống Phỉ.

Dương Minh Trăn nhìn chằm chằm vào cái tên Tống Phỉ, nhớ đến “Úc Thung” đã chết. “Úc Thung” từng nói pháp y Úc Thung thật đã bị giết chết từ lâu, gã đóng giả làm anh ta tới cục cảnh sát. Nếu thân phận thật của gã là thợ săn, vậy thì Tống Phỉ trong cuốn ghi chép này có lẽ chính là tên thật của gã.

Dương Minh Trăn lật qua lật lại cuốn ghi chép đọc mấy lần. Trong này chỉ ghi chép lại đối tượng thí nghiệm, không ghi lại rốt cuộc năm đó có những ai tham gia tiến hành.

Nếu hắn tùy tiện giao cuốn ghi chép này cho cục trưởng, nhỡ chẳng may đánh rắn động có, bị kẻ kia phát hiện thì phải làm thế nào đây?

Hắn đã thất bại trong việc truy bắt hung thủ tại nhà họ Tưởng, đến khi về cục cảnh sát đương nhiên bị mắng một trận. Lưu Trường Đông nói thẳng với hắn rằng ba ngày nữa sẽ có người tới tiếp nhận vị trí của hắn.

“Cốc cốc…”

Có người gõ cửa phòng làm việc, đồng thời cũng đã ló nửa thân vào. Dương Minh Trăn ngẩng đầu nhìn, thì ra là Thôi Lương.

“Đội trưởng…” Thôi Lương như mới chạy từ đâu đó về, cậu ta vừa nói vừa thở hổn hển, “Đội trưởng Lưu bảo cục trưởng đang tìm anh.”

Dương Minh Trăn ngồi thẳng dậy. Tìm hắn vào lúc này? Chẳng lẽ muốn lệnh cho hắn thu dọn đồ đạc cuốn xéo luôn sao?

“Được, tôi biết rồi.” Dương Minh Trăn day huyệt thái dương, cất đồ trên bàn đi.

Thôi Lương lí nhí an ủi: “Đội trưởng, tuy em cảm thấy có một số việc khiến người ta khó lòng nào tin nổi nhưng kể từ hôm trông thấy quái vật Ngụy Mạn Tri, em nghĩ… Có lẽ trên đời này thật sự tồn tại những thứ quái dị như vậy, thật sự có rất nhiều bí mật mà chúng ta không hề biết. Anh đừng tự trách bản thân không bắt được hung thủ.”

Dương Minh Trăn nhếch môi cười khổ một cách bất đắc dĩ, thằng nhãi này còn an ủi hắn nữa. Hắn đứng dậy, bước tới vỗ nhẹ lên vai Thôi Lương, chẳng hiểu sao lại muốn nói vài câu với cậu ta.

“Dù có nhiều bí mật hơn nữa thì vẫn phải có người vạch trần. Nếu nhất định phải có người hy sinh, tôi hy vọng rằng sự hy sinh ấy có thể đem lại bình an cho thật nhiều người.” Lần đầu tiên Dương Minh Trăn nói những điều sâu sắc như vậy với Thôi Lương, “Nhóc này, nếu một ngày nào đó cậu có thể ngồi lên vị trí của tôi, tôi hy vọng cậu sẽ không làm những điều thẹn với lương tâm.”

Đột nhiên nghe thấy Dương Minh Trăn nói với mình những điều như thế, Thôi Lương thấy sống mũi cay cay. Cậu ta vốn là người mau nước mắt, hồi mới vào cục cảnh sát, có rất nhiều người khinh thường cậu ta, chỉ có Dương Minh Trăn chịu giúp đỡ cậu. Đội trưởng Dương nói: “Mau nước mắt không phải chuyện gì xấu, chí ít nó chứng tỏ cậu trọng tình trọng nghĩa.”

“Đội trưởng, anh đừng nói thế, nghe cứ như anh sẽ không quay về nữa về.” Thôi Lương quẹt mũi, nhìn Dương Minh Trăn.

Dương Minh Trăn vung tay áo: “Đi làm việc đi.”

“Vâng.”  Thôi Lương gật đầu, cùng ra khỏi phòng làm việc với Dương Minh Trăn.

Trong phòng cục trưởng, Dương Minh Trăn ngồi thẳng sống lưng trên ghế, hai mắt nhìn thẳng về phía trước.

Trước mặt hắn là cục trưởng Phong Bạch Văn năm nay đã gần năm mươi tuổi. Tay phải Phong Bạch Văn cầm cốc trà, tay trái cầm tờ nhật báo Trà Thành, tin tức trên trang đó chính là vụ hỏa hoạn ở biệt thự họ Tưởng. Ông ta cố tình đọc rất chậm, cả buổi trời không thèm ngó ngàng đến Dương Minh Trăn.

Tin đã đọc xong, ông ta đặt tờ báo xuống bàn, nhấp một hớp trà, liếc nhìn Dương Minh Trăn một cái, thở dài: “Cậu ấy à, bao năm qua vẫn như vậy, vẫn y hệt như hồi mới lên làm đội trưởng lúc hai năm trước, chẳng thay đổi chút nào, ánh mắt lúc nào cũng có ánh sáng.”

Dương Minh Trăn nhìn Phong Bạch Văn, “Cục trưởng cũng vậy, nhiều năm rồi vẫn không thay đổi.”

Phong Bạch Văn nở nụ cười, “Cậu còn nhớ lần đầu tiên gặp nhau, tôi đã nói gì với cậu không?”

“Cháu vẫn nhớ.” Lần đầu tiên Dương Minh Trăn gặp Phong Bạch Vân là trong trường cảnh sát. Thời điểm ấy, thành tích chung của Dương Minh Trăn đều không quá tốt, chỉ riêng kỹ thuật bắn súng là nổi trội hẳn.

Khi Phong Bạch Văn gặp Dương Minh Trăn, ông ta từng nói một câu: “Cậu thanh niên, cậu có một đôi mắt ưng, cục cảnh sát chúng ta cần người có đôi mắt ấy để nhìn thấu sương mù, bắt giữ tội phạm.”

Khoảng thời gian ấy, Dương Minh Trăn rất chật vật. Hắn liều mạng muốn vào được trường cảnh sát, mẹ hắn cũng làm đủ mọi việc để kiếm tiền đến mức sinh bệnh. Có điều, đầu óc hắn không bằng người khác, ngoại trừ kỹ thuật bắn súng, hắn chẳng còn gì khác. Ai cũng nói hắn sẽ không thể thuận lợi tốt nghiệp trường cảnh sát, muốn làm hắn nhụt chí, tự biết khó mà lui. Nhưng vào thời điểm mấu chốt này, Phong Bạch Văn khen hắn.

Câu nói của Phong Bạch Văn hôm ấy như vầng mặt trời xua tan mây mù bao phủ trên đầu Dương Minh Trăn bấy lâu nay. Kể từ đó, hắn càng ra sức nỗ lực, cuối cùng sau một năm cũng đạt được thành tích khả quan: Các môn đều đạt chuẩn, riêng kỹ thuật bắn súng xếp hạng nhất. Đến cả hiệu trưởng cũng khen hắn là kỳ tài, đặc biệt tặng cho hắn biệt hiệu “Tay súng thần ưng”.

Giờ phút này, Dương Minh Trăn vô cùng bình tĩnh nhắc lại câu nói năm đó với Phong Bạch Văn.

Phong Bạch Văn cười ôn hòa: “Cậu vẫn nhớ rõ.”

“Điều cục trưởng nói cháu đâu dám quên.” Dương Minh Trăn trả lời. Thực ra hắn vô cùng kính nể Phong Bạch Văn. Từ khi mới vào trường cảnh sát, hắn đã được nghe về những truyền kỳ của Phong Bạch Văn trước kia: Mười lăm tuổi vào trường cảnh sát, hai mươi tuổi trở thành đội trưởng.

Có điều, một huyền thoại là thế cũng phải già đi theo năm tháng. Dù mặt ông chưa xuất hiện nếp nhăn nhưng bàn tay kia đã bán đứng tuổi tác thực sự. Nó trông như cành củi với làn da nhăn nheo, chắc chắn không phải của người năm mươi tuổi.

Dưới ánh nắng, thậm chí Dương Minh Trăn còn cảm thấy có phần dị thường. Vừa rồi, dường như hắn trông thấy có thứ gì đó chuyển động bên dưới lớp da ở mu bàn tay Phong Bạch Văn, thế nhưng khi nhìn kỹ lại thì chẳng có gì.

“Có phải dạo này cậu quá mệt mỏi rồi không?” Phong Bạch Văn ân cần hỏi han. “Mấy vụ án liền, cậu đều không xử lý tốt. Tôi có nên giao vụ án trong tay cho người khác không. Thế nhưng trong cục cảnh sát, ngoại trừ cậu… tôi không tin tưởng ai khác.”

Câu cuối cùng được ông ta nói rất khẽ nhưng Dương Minh Trăn vẫn nghe rõ. Phong Bạch Văn không tin tưởng ai khác? Điều này nghĩa là sao?

“Cậu biết hòn đảo nhỏ ở ngoại ô phía bắc Trà Thành chứ?” Phong Bạch Văn hạ giọng hỏi.

Dương Minh Trăn gật đầu, “Đảo Tật Lê.”

Phong Bạch Văn nói: “Hôm trước tôi nhận được thư gửi tới từ đảo Tật Lê, nói rằng trên đảo có ba gia đình đã mất tích chỉ trong một đêm. Tôi nghi ngờ những kẻ năm đó lại bắt đầu gây chuyện.”

Dương Minh Trăn trợn tròn mắt. Hắn bắt ngay được những từ ngữ trọng tâm: Mất tích, năm đó.

Hai cụm từ mấu chốt này hình thành nên một thông tin quan trọng trong đầu hắn: Phong Bạch Văn đang tiết lộ với hắn về vụ án mất tích ở Trà Thành hai năm trước, vụ án mất tích có liên quan đến miếu Thanh Thần.

Tuy đã đoán được ngọn nguồn nhưng Dương Minh Trăn vẫn bồn chồn hỏi lại: “Cục trưởng vừa bảo năm đó gì cơ?”

“Án mất tích.” Phong Bạch Văn đi thẳng vào vấn đề, lấy một lá thư từ trong ngăn kéo ra, “Đảo Tật Lê là địa phận thuộc quyền quản lý của chúng ta, dân cư trú trên đó chỉ có chưa đến mười hộ. Trên đảo có người chuyên phụ trách việc quản lý, có nhiệm vụ gửi thư thông tin tới chúng ta hằng tháng.”

Nội dung lá thư cho thấy nhân viên quản lý Tô Đại Hải và Chương Bố tại đảo Tật Lê đang thỉnh cầu sự trợ giúp của cảnh sát Trà Thành, nói rằng có quái vật xuất hiện trên đảo, đã có ba hộ gia đình biến mất và có xương người xuất hiện.

“Chúng ta phải phái người đi ngay để di tản những người dân còn lại khỏi đảo.” Dương Minh Trăn đề nghị.

Phong Bạch Văn lắc đầu: “Không thể phái người đi.”

“Tại sao?” Dương Minh Trăn không hiểu.

“Bọn họ sẽ bị giết chết.” Phong Bạch Văn chuẩn bị tiết lộ bí mật đã che giấu lâu nay ra.

“Có lẽ cậu không tin, nhưng sự thực chính là như vậy. Năm đó, Trà Thành xuất hiện rất nhiều quái vật, để giữ yên lòng dân, cảnh sát quyết định giấu thông tin đó. Bọn họ bắt những quái vật đó về làm thí nghiệm. Kết quả thí nghiệm chứng minh rằng những quái vật kia có lợi đối với cảnh sát. Bọn chúng có thể làm được rất nhiều việc con người không thể, vậy nên những cảnh sát kia muốn chuyển khả năng đó lên cơ thể con người. Có điều, thí nghiệm đã thất bại…”

“Vì che giấu chuyện này, cảnh sát quy kết tất cả thành tà giáo trong miếu Thanh Thần, một lưới bắt gọn, tiêu diệt toàn bộ. Trong đó, có một quái vật đã trốn thoát. Nếu tôi đoán không sai, nó đã biến thành hình dạng con người trà trộn vào xã hội, hơn nữa còn xâm nhập đảo Tật Lê.”

“Chúng ta nhanh bắt quái vật đó lại thôi,” Dương Minh Trăn nói.

“Vô ích thôi, trên người quái vật này có mầm bệnh, có lẽ nó sẽ lây cho tất cả dân cư trên đảo.”

Dương Minh Trăn không không chế nổi cảm xúc trong lòng: “Vậy chúng ta càng phải cứu họ.”

“Bất kể họ có bị lây nhiễm hay không, chỉ cần cảnh sát Trà Thành nhúng tay vào, họ đều sẽ chết.”

“Tại sao?” Dương Minh Trăn kinh ngạc.

“Cậu quên vụ ở nhà họ Tưởng rồi à?” Phong Bạch Văn nhắc nhở, “Bọn họ không muốn cậu sống sót.”

Mặt Dương Minh Trăn trắng bệch. Rốt cuộc Phong Bạch Văn đã nói đến manh mối mấu chốt.

“Cục trưởng biết hết sao?” Dương Minh Trăn nhìn Phong Bạch Văn đầy nghi ngờ.

Phong Bạch Văn gật đầu: “Tôi biết, nhưng tôi lại chẳng thể làm gì.”

“Chú là cục trưởng cơ mà. Chỉ cần chú ra lệnh là bọn cháu có thể điều tra rốt cuộc kẻ nào đã thực hiện thí nghiệm đáng sợ đó, kẻ nào đã biến những người ấy thành bộ dạng quái quỷ đó.” Dương Minh Trăn nói.

Phong Bạch Văn cười nhạt: “Để tới được vị trí như ngày hôm nay, tôi đã làm rất nhiều việc, đắc tội rất nhiều người, bọn họ đều không vừa mắt về tôi. Vậy nên bọn họ đã bắt tôi đi làm thí nghiệm từ lâu rồi…”

Dương Minh Trăn hoảng hốt nhìn Phong Bạch Văn. Rốt cuộc ông ta cũng vươn tay trái ra, xắn tay áo lên. Cánh tay trái hệt như một cái cành khô, bên trên chằng chịt rất nhiều sâu màu đen. Chúng như ẩn như hiện dưới lớp da, lúc nhúc chui ra chui vào như đang chơi trốn tìm.

“Đây là…” Dương Minh Trăn không thể tin nổi trên đời này lại tồn tại như gớm ghiếc đến thế.

“Là thí nghiệm, thí nghiệm thất bại.” Phong Bạch Văn nói, “Tôi vẫn nhớ trong tiệc rượu hồi bốn năm trước, tôi bị người ta chuốc say. Đến khi tỉnh lại, tôi thấy ngứa ran khắp người. Tôi đã tìm gặp rất nhiều bác sĩ để thăm khám, bọn họ đều bảo không biết là chứng bệnh lạ gì, chỉ cho rằng đó ngứa vì khô da và nóng trong, bốc cho tôi vài thang thuốc. Tôi uống thuốc hai ngày, cánh tay đã biến thành thế này.”

“Sao chú không bắt những kẻ đó?!” Dương Minh Trăn hỏi.

Phong Bạch Văn cười cười, “Cậu quên rồi à, tôi mới trở thành cục trưởng được ba năm thôi, trong khi tôi biến thành thế này từ bốn năm trước.”

Dương Minh Trăn hỏi: “Bốn năm trước? Ý của chú là thí nghiệm đáng sợ này đã bắt đầu từ bốn năm trước?”

“Đúng.” Phong Bạch Văn nói, “Tôi nghĩ mãi không hiểu tại sao bọn họ lại muốn biến tôi thành thế này. Đến tận khi rất nhiều quái vật xuất hiện tại Trà Thành rồi bị bọn họ tiêu diệt, cuối cùng tôi cũng hiểu bọn họ muốn đẩy tôi vào chỗ chết. Thế nhưng không biết tại sao tôi lại lên làm cục trưởng, hơn nữa còn sống mãi chưa chết,”

“Vậy nên hiện tại, khi quái vật một lần nữa xuất hiện, biện pháp bọn họ lựa chọn là tiêu diệt. Nếu để bọn họ biết tôi là quái vật, chắc chắn tôi sẽ là kẻ bị tiêu diệt đầu tiên.”

“Sao có thể như thế được?” Dương Minh Trăn vẫn cảm thấy hoang đường.

“Mọi chuyện đều có thể xảy ra. Tôi sống được đến hôm nay quả thật không hề dễ dàng.” Phong Bạch Văn nói, “Tôi không biết tại sao bọn họ không giết tôi nhưng tôi biết, muốn vạch trần tội ác của những kẻ đó, hiện tại chỉ có thể trông cậy vào một mình cậu.”

“Phải, cháu có chứng cứ!” Dương Minh Trăn buột miệng nói ra.

Phong Bạch Văn nhìn hắn đầy nghi ngờ: “Chứng cứ gì? Trận hỏa hoạn kia đã thiêu rụi tất cả, còn thứ gì sót lại chứ?”

“Trong cung Trường Thanh có một bản ghi chép ghi lại thí nghiệm của bọn họ.” Nói xong, Dương Minh Trăn muốn đi lấy quấn ghi chép mật kia, “Cục trưởng chờ nhé, để cháu đem đến.”

Dương Minh Trăn chạy nhanh về phòng làm việc. Đến khi hắn mở ngăn kéo bàn ra, bên trong đã chẳng còn gì.

“Chứng cứ đâu?” Phong Bạch Văn bước vào theo.

“Bị trộm mất rồi.” Dương Minh Trăn phẫn nộ nhìn ngăn kéo trống trơn.

“Tôi biết những kẻ đó hành động rất nhanh mà! Phong Bạch Văn tức giận đấm bàn, “Chuyện đến nước này, chúng ta chỉ có thể dựa vào nhân chứng.”

Dương Minh Trăn nhìn Phong Bạch Văn.

“Nhân chứng đương nhiên không phải tôi.” Phong Bạch Văn nói, “Là quái vật trên đảo Tật Lê.”

“Quái vật?” Dương Minh Trăn ngẩn người.

Phong Bạch Văn nói: “Đúng. Tìm được tên đó, để tôi và tên đó cùng làm chứng, tìm ra kẻ đứng sau thí nghiệm.”

“Bây giờ tôi chỉ có thể tin tưởng cậu.” Ông ta kéo tay Dương Minh Trăn, giao phó trọng trách, “Cậu có thể chọn vài người cậu thực sự tin tưởng cùng tới đảo Tật Lê.”

“Tôi ở lại đây chờ các cậu trở về.”
Bình Luận (0)
Comment