Tiệm Cầm Đồ Thu Thập Tà Vật

Chương 119

“Vu Tầm Phong đến!”

“Họ Vu thật dám đến sao!”

Trăm người trăm vẻ, ngàn người ngàn mặt.

Cái tên Vu Tầm Phong như một quả bom ném vào đám đông, mỗi người một biểu cảm, nhưng tất cả đều hướng mắt về phía cửa.

“Sư phụ, Vu Tầm Phong là ai?”

Viên Thiên Xương thì thào hỏi: “Sao mọi người phản ứng dữ vậy?”

Liễu Bộ Trần đáp: “Ta biết gì đâu… Chúng ta chỉ là thầy bói, làm sao quen những đại nhân vật này. Nhưng có một điều chắc chắn, một người khiến mọi người phản ứng mạnh thế này, hoặc là trong lòng có tật, hoặc là có ân oán lớn. Ngươi cứ xem, đại hội Thất Nguyệt Bán năm nay chắc chắn náo nhiệt.”

Đang nói, ba người đầu tóc bù xù, mặt mũi lấm lem bước vào.

Người dẫn đầu tóc tai bù xù, hai người trẻ phía sau, một người mất răng cửa, người kia đầu nổi cục tím to, trông như dân chạy nạn.

“Đây chẳng phải Hầu Tam Tiêu của Âm Quan Hành sao?”

“Sao hắn ra nông nỗi này!”

Âm Quan Hành chủ yếu là những người đi âm, không có tông môn, chỉ là lính đánh thuê, uy tín vốn không cao. Hầu Tam Tiêu này lại có tiếng xấu, chuyên lừa đảo, bắt nạt kẻ yếu, nên đa số người trong sảnh không có giao tình gì với hắn.

Chỉ vài kẻ tiếng tăm nhỏ, hành vi khoa trương, thấy Hầu Tam Tiêu đến thì vồn vã chào hỏi.

Hầu Tam Tiêu làm bộ chắp tay chào mọi người, đi thẳng vào chính sảnh, cúi đầu với Hồng bá: “Hồng lão tiên sinh, Vu Tầm Phong đến rồi, đang ở ngoài cổng chính, bảo ta thông báo, xem Âm gia có cho họ vào trang không.”

Đám đông bắt đầu ồn ào, có người cố ý chế nhạo.

“Hầu Tam Tiêu, ngươi từ bao giờ thân với Vu Tầm Phong vậy?”

“Hay là ngươi đổi nghề làm người đưa tin rồi?”

“Ồ, sợ là ngươi lại làm chuyện mờ ám, bị họ Vu nắm thóp rồi!”

Hầu Tam Tiêu tuy không muốn thừa nhận, nhưng sợ Vu Tầm Phong vào sẽ vạch trần việc làm của mình, đành đỏ mặt nói: “Đúng… Sáng nay, Hầu mỗ hành xử không chu đáo, bị họ Vu bắt gặp. Nhưng ta không chỉ vì sợ hắn. Ta dẫn hắn đến vì các vị chẳng phải luôn muốn tìm hắn sao? Giờ người đã đến, chỉ xem Hồng tiên sinh có cho vào không.”

“Người đến là khách!”

Hồng bá lớn tiếng: “Đại hội Thất Nguyệt Bán là do lão tiên sinh nhà ta sáng lập. Dù Vu Tầm Phong không có thiệp mời, nhưng tốt xấu gì cũng từng là thượng khách của lão tiên sinh. Dù quá khứ thế nào, hôm nay là ngày giỗ lão tiên sinh, hắn đến, tức là nể mặt Âm gia, sao có thể không cho vào? Người đâu, mời Vu tiên sinh!”

Hồng bá chỉnh lại y phục, đích thân ra cửa.

Trong sảnh lập tức ồn ào.

“Các vị, thiên đường có lối hắn không đi, Vu Tầm Phong đã dám đến, chúng ta phải cho hắn bài học.”

“Đúng vậy, năm xưa Lạc thị lừa bí thuật các nhà, tổng hợp thàn ‘Âm Tu Kinh’, rồi một mình độc chiếm, Vu Tầm Phong là tay sai. Hôm nay phải hỏi rõ tung tích Âm Tu Kinh.”

“Chưa hết, khi xưa ở Lạc Hà Lạc gia, Vu Tầm Phong lúc đột vây đã giết mấy đệ tử tông môn ta. Hôm nay phải báo thù.”

Hồng bá làm ngơ những tiếng ồn, dẫn vài gia nhân đi thẳng ra cổng chính. Không ngờ, ngoài Vu Tầm Phong nhiều năm không gặp, trước mặt còn có hai thiếu niên, một trong số đó là Lạc Xuyên mà ông từng gặp ở Vân Thành.

“Vu tiên sinh? Tiểu Lạc tiên sinh? Các ngươi… các ngươi lại đi cùng nhau?”

Hồng bá tuổi cao, xúc động, run run bắt tay ba người, nói: “Vậy tức là, tiệm cầm đồ của Tiểu Lạc tiên sinh thực ra do Vu tiên sinh mở?”

Vu Tầm Phong mỉm cười, gật đầu.

“Vậy tức là chúng ta đoán đúng, vị Tiểu Lạc tiên sinh biết chơi xúc xắc xương người chính là…”

Hồng bá trợn mắt, nhìn ra sau, không nói hết câu.

“Đúng vậy, thiếu gia nhà ta họ Lạc, Lạc Hà Lạc.” Vu Tầm Phong nhấn mạnh chữ “Lạc”.

“Tốt quá, tốt quá!”

Hồng bá thấp giọng: “Thiếu chủ nhà ta từng bói một quẻ, nói Lạc gia tuyệt không phải tuyệt hậu, nhất định còn hậu nhân trên đời. Quả nhiên trời cao có mắt. Ta đã nói, người biết chơi xúc xắc xương người không phải tầm thường. Lần trước chia tay, vốn định mời thiếu chủ đến gặp ngươi, ai ngờ thiếu chủ bệnh nặng, không thành, thật xin lỗi!”

Vu Tầm Phong cười: “Hồng tiên sinh, không cần khách sáo, ta chẳng phải đã dẫn thiếu gia đến sao? Chỉ là chúng ta đột ngột đến, hơi mạo muội, không biết có vào được sơn trang không!”

“Được, đương nhiên được! Tiểu Lạc tiên sinh đến, là vinh hạnh của Lục Vực Sơn Trang.”

Hồng bá quay người, lớn tiếng hô: “Khách quý đến, mở cửa giữa, trải thảm đỏ!”

Một lệnh ban ra, cửa chính sơn trang và đại sảnh sơn đỏ rực rỡ mở toang, giữa hai cửa, khoảng sân dài hai trăm mét lập tức được trải thảm đỏ. Hàng chục nam nữ hầu cận Âm gia trang nghiêm đứng hai bên.

Hồng bá đưa tay, nói với ba người: “Mời!”

“Thiếu gia, ngài đi trước!” Vu Tầm Phong chỉ tay.

Lạc Xuyên vội lắc đầu: “Sư phụ, ngài là sư phụ ta, sao để ta đi trước?”

“Ta là sư phụ ngươi không sai, ngươi là thiếu gia cũng không sai. Nhưng hôm nay, thiếu gia lớn hơn sư phụ, đi thôi!”

Lạc Xuyên biết lúc này không phải lúc từ chối, bèn ngẩng cao đầu bước vào cửa.

Người trong đại sảnh nghe tiếng hô của Hồng bá, lập tức náo loạn. Hôm nay có bao khách, sao Vu Tầm Phong đến mà Lục Vực Sơn Trang mở cửa giữa? Dù bao năm mọi người coi trọng sơn trang, nhưng Âm Toán Hành cũng không thể công khai ủng hộ tàn dư Lạc thị thế này chứ?

Mọi người mang theo giận dữ và sát khí, đồng loạt tụ lại cửa đại sảnh. Dưới sự dẫn đường của Hồng bá, ba người bước trên thảm đỏ tiến đến.

“Vu Tầm Phong đâu? Sao hắn lại đi sau?”

“Thiếu niên đi trước là ai?”

Người đến mắt sáng như sao, mặt trắng như ngọc, toàn thân toát ra anh khí, đôi mày ánh lên hào sảng và bá khí không thuộc về độ tuổi này.

Mọi người nhìn thiếu niên, thầm kinh ngạc.

Người này sao quen mặt thế?

Một cảm giác uy hiếp mạnh mẽ, khó lường, kèm theo áp lực lớn.

Đám người định chất vấn Hồng bá, lúc này lại đồng loạt nhường đường, nhìn ba người đi thẳng vào giữa đại sảnh.

Cả sảnh im phăng phắc, mọi người quên mất cảm xúc vừa nãy, lặng lẽ quan sát từng cử chỉ của thiếu niên.

Lạc Xuyên đưa tay nhận hương từ người hầu, châm trước nến, kính cẩn bái ba lạy trước bài vị Âm Vô Kỳ của Âm gia, thuần thục cắm hương vào lư, cúi đầu lần nữa, rồi nghiêm nghị xoay người.

Mắt như sao lạnh, ánh nhìn như kiếm, khiến đám người đối diện vô thức né tránh ánh mắt.

Viên Thiên Xương sững sờ, kinh ngạc, kéo Liễu Bộ Trần, buột miệng: “Sư phụ, nhìn kìa, đây… đây chẳng phải Lạc Xuyên, người phụ trách tiệm cầm đồ Đại Lã sao…”

“Hừ, ngươi về đây!”

Liễu Bộ Trần kéo hắn sang một bên, thấp giọng: “Ở đây, người quen cũng không được nhận quen. Quên ở Vân Thành, Hồng bá coi trọng hắn thế nào sao? Kim lân há phải vật trong ao…”

Lễ bái sơn kết thúc, đám đông đang ngẩn ra chợt phản ứng lại, ngây ra làm gì? Đó là Vu Tầm Phong!

“Vu Tầm Phong, lão tử muốn mạng ngươi!”

Bình Luận (0)
Comment