Tiệm Cơm Chiên Hạnh Phúc

Chương 11

Editor: Thienyetkomanhme

Dọc theo tiệm cơm chiên Hạnh Phúc đi về phía trước, rẽ vào đường nhỏ đi một đoạn, liền có thể nhìn đến một tòa nhà cũ kiểu tây.

Tư Cảnh Lâm đi vào sân, trực tiếp đẩy cửa đi vào, đứng ở sân nói: "Ông ơi."

Ông Ngô đang ở thư phòng luyện thư pháp, nghe thấy tiếng gọi, trên mặt lập tức hiện lên tươi cười, gác bút xuống liền đi ra ngoài.

"Hôm nay như thế nào lại có thời gian rảnh lại đây." Ông Ngô tiếp đón hắn ở đại sảnh ngồi xuống, lấy ra trà ngom chính mình cất giữ chuẩn bị pha.

"Có việc gần đây nên cháu tiện đường qua thăm ông." Vừa nói chuyện, Tư Cảnh Lâm vừa tiếp nhận ấm trà trong tay ông bắt đầu pha trà.

Ông Ngô tính ra kỳ thật là ông chú của hắn, bởi vì cùng ông nội hắn quan hệ tốt, hơn nữa còn nuôi hắn một đoạn thời gian, hai người quan hệ không khác gì ông cháu ruột.

Hắn vốn là người bận rộn khó có lúc rảnh rỗi, ông Ngô một bên cẩn thận đánh giá hắn nói: "nhìn thế nào lại gầy đi? Dạo này rất bận sao? Việc làm mãi không hết, đừng học ông của cháu...."

Vốn định nói hắn đừng học ông hắn chỉ bận rộn làm việc, không quan tâm sức khỏe bnar thân, lại nghĩ tới cũng vì ông hắn bận rộn công tác, không chú ý giáo dục con trai, hắn mới có một đôi cha mẹ không ra gì, ông lại sợ nói ra làm hắn phiền long, liền không nói tiếp nữa.

Chờ hắn đem trà ngon pha xong đưa đến trước mặt, ông Ngô bưng lên tới nếm một ngụm, gật đầu tỏ vẻ tán thưởng, dư quang quét đến cái túi hắn đặt trên bàn trà.

"Cháu đi tới chỗ Đông Đông?" Nhìn đến túi màu lam in chữ "Tiệm cơm chiên Hạnh Phúc" ông vội buông cái chén đem túi kéo đến trước mặt mình.

"Dạ."

Tư Cảnh Lâm dứt lời, liền thấy ông Ngô có chút kinh hỉ mở hộp cơm ra: "Tiệm Đông Đông còn bắt đầu bán cá? Hoắc! Nghe cũng thật thơm."

Chiên xác thật rất thơm......

Cái nắp bị mở ra trong nháy mắt bùng nổ mùi hương, làm Tư Cảnh Lâm không khỏi hướng hộp cơm nhìn lướt qua.

Nguyễn Miên Man thói quen để vào trong túi một đôi đũa dùng một lần, lông Ngô đúng là chờ không kịp đi phòng bếp lấy chiếc đũa, trực tiếp mở ra một đôi liền kẹp lên một con cá ăn lên.

Cá bé chiên vàng thơm ngát vừa cho vào miệng, khiến cho người ta cảm nhận cá như tiên hương.Ông ngô vất vợ khi còn trẻ, sau này cũng không cưới người khác, không có con cháu dưới gối, Tư Cảnh Lâm là đứa nhỏ thân cận nhất so với cháu ruột còn thân hơn.

Nhưng mà lúc này, trước tô cá chiên ngào ngạt trước mặt, ông lại không rảnh để ý ắn.

"Ông uống một ngụm trà." Thấy ông liền ăn ba bốn con cá rồi cũng không dừng lại, Tư Cảnh Lâm nâng lên ấm trà trâm thêm nước trà vào chén.

Ông Ngô lúc này mới nhớ tới hắn, mở ra một hộp cá chiên bé khác hô: "Cá này bé, đến xương cá đều được chiên giòn đến mức có thể trực tiếp nuốt vào, cháu mau nếm thử."

Tư Cảnh Lâm rất ít chạm vào thức ăn bên ngoài, bởi vì cảm thấy không sạch sẽ.

Bất quá nghĩ đến cô gái trong sáng vừa rồi, cùng mặt tiền cửa hàng đập vào mắt có thể thấy được cũng rất sạch sẽ, hắn rốt cuộc không cự tuyệt.

Ở trước mặt ông Ngô, hắn cũng không có gì rụt rè, cầm lấy dôi đũa dội qua nước trà một lượt, gắp lấy một con cá đưa vào miệng.

Hương vị so với hắn tưởng tượng còn muốn ngon hơn.

Mỹ thực có thể làm tâm tình thư sướng, một con cá chiên bé xuống bụng, biểu tình của hắn đều không tự giác nhu hòa hai phân.

Một già một trẻ tư thái ăn đều không nhanh không chậm lộ ra điểm ưu nhã, nhưng mà hộp cơm cá chiên bé tốc độ vơi xuống lại không tính là chậm.

Một lát sau, hộp cơm trước mặt ông Ngô đã sạch bong, ông chưa đã thèm mà bưng lên ché trà uống hai ngụm, vỗ đầu gối cảm thán nói: "Thoải mái."

Buông chén trà, ông nhìn về phía đứa cháu đang ăn con cá cuối cùng, cười hỏi: "Tay nghề này như thế nào?"

"Khá tốt." Tư Cảnh Lâm rút ra khăn giấy nhẹ lau khóe môi rồi gật đầu.

Có thể làm tên nhóc kén ăn này khen một câu "Khá tốt." ông Ngô lập tức liền cười rộ lên: "Giữa trưa ông mời cháu đi trong tiệm ăn cơm, Đông Đông làm cơm chiên cùng mì nước cũng đặc biệt ngon."

"Được ạ."

Bọn họ vốn dĩ đều đã dự định tốt, đáng tiếc Tư Cảnh Lâm là quý nhân nhiều việc, bồi ông Ngô chơi vài ván cờ, chưa chờ tới giữa trưa liền nhận được một cuộc điện thoại, không thể không rời đi.

Khoảng 10 giờ rưỡi, tiệm cơm chiên Hạnh Phúc đã thu được rất nhiều đơn đặt hàng cơm trưa.Nhìn đến trong tiệm mới thêm món canh, đối với ông chủ có tín nhiệm, rất nhiều người đều thuận tay đặt một phần.

Theo tiệm cơm chiên Hạnh Phúc sinh ý càng ngày càng tốt lên, trong sảnh chính thường xuyên sẽ có mấy nhân viên giao cơm ngồi.

Lúc này có hai nhân viên giao cơm đang ngồi một bên nói chuyện phiếm.

"Tôi hôm qua đưa một đơn, không cẩn thận trượt ngã lúc lên cầu thang, làm hộp cơm quăng ngã, cậu có biết khách hàng nói sao không?"

"Mắng cậu?"

"Không phải, tôi gõ cửa vừa mở liền nói bồi thường dùng tiền mua lại đơn này, anh ta liền đoạt lấy túi cơm trong tay tôi, vẻ mặt cảnh giác trừng mắt với tôi ' hộp đựng cơm bị vỡ thì cho ra bát là có thể ăn, anh đừng nghĩ lừa cơm của tôi!' tôi lúc đó đúng là hết nói nổi."

"Ha ha ha ha ha......"

Nhân viên giao cơm còn lại cười đau bụng: "Cũng bình thường, ai bảo cơm tiệm này làm cơm quá ngon đi."

"Ai nói không đúng đâu, ngửi thôi cũng thấy thèm, đáng tiếc thời gian không đủ, bằng không tôi khẳng định muốn ăn một phần mới đi."

"Ha ha ha...... Cậu có thể cùng khách hàng bán thảm một chút, liền nói đến trong tiệm nghe mùi thơm có chút đi không nổi, ăn xong mới có sức lực giao cơm cho hắn. Lần trước lão Chu chính là làm như vậy, khách hàng còn rất tâm lý, kêu hắn ăn xong nhanh rồi giao cũng được."

"Đừng, tôi sợ gặp được người không hiểu, nghĩ tôi cũng chưa ăn đến anh lại ăn trước, rồi lại cho tôi một cái đánh giá một sao thì chết dở."

Trong lúc hai người nói chuyện phiếm, Nguyễn Miên Man đem đơn hàng đã làm tốt ra tới: "Bên trong có canh, làm phiền các anh trên đường cẩn thận một chút."

Một cô chhur nhỏ tuổi xinh xắn,, bình thường đối xử với mọi người ôn hòa, lễ phép, đối với nhân viên giao cơm ăn trong tiệm luôn cho thêm chút cơm, mấy nhân viên hay giao cơm tới tiệm đối với cô luôn có hảo cảm, ở tình huống cho phép, luôn chú ý giao đơn hàng nhà cô trước.

Hai nhân viên giao cơm này cũng không ngoại lệ, không nói hai lời liền đáp ứng ngay: "Không thành vấn đề, cô yên tâm."

Nhân viên giao cơm lớn tuổi hơn, ra khỏi hẻm Hồ Lô, liền đi thẳng tới nơi đặt đơn hàng, rất nhanh đem cơm hộp tới một công ty gọi là "Trung Thiên".

Công ty này là khách cũ của tiệm cơm chiên Hạnh Phúc, đã từng thấy tiệm bị một bình luận đánh giá một sao liền phản hồi tranh cãi tới nửa đêm, làm đối phương phải sửa lại bình luận cùng đánh giá khen ngợi.

Ông chủ tiếp nhận túi cơm từ nhân viên giao cơm tiến vào, mấy nhân viên liền như hổ đói vồ mồi lao ra. Đi lên, thành thạo cướp đi phần cơm của mình.

"Nhìn mấy người đi như chưa được ăn đồ ngon bao giờ, thật không có tiền đồ." Ông chủ nhìn bao nilon bị chia năm xẻ bảy mà mắng người.

Nhưng mà, cũng không có người để ý đến hắn, cầm được cơm nhóm nhân viên đã nhanh chóng vạch trần hộp cơm ăn ngay.

"Má ơi? Canh rau xanh đậu hũ nhìn rất bình thường uống lại ngon như vậu, ông chủ cửa hàng này không phải đại đầu bếp đi ẩn cư lánh đời đi?"

Kêu lên chính là một nhân viên chọn cnah trước, nghe lời hắn nói, những người khác nhìn về phía chén canh trong tay —— trừ bỏ rau phá lệ xanh chút, hương vị phá lệ thoải mái thanh tân một ít, nhìn cũng giống một chén canh suông ray đậu hũ mà thôi.

Thực sự uống ngon như vậy?

Trong lòng nghĩ, mọi người đã cầm cái muỗng lên, sau đó phát hiện......

"Xác thực có chút ngon hơn bình thường!"

"Cái gì mà có chút, uống quá ngon đi, sớm biết vậy vừa rồi tôi đặt thêm một chén."

"Không riêng uống canh ngon, đậu hủ ăn cũng ngon, cho vào miệng đầu tiên nếm được hương thơm của canh, một ngụm cắn xuống, hương vị tươi mới lan ra, chỉ nếm được vị tinh khiết và thơm mà không có mùi tanh."

"Má ơi, ăn cơm chiên này uống canh này, tôi thế nhưng có loại cảm giác hạnh phúc, cửa hàng này thật không hổ tên của nó!"

Mọi người trong miệng khen nhưng tốc độ ăn cơm một chút cũng không chậm.

Thẳng đến hộp cơm cùng canh đều rỗng tuếch, mấy người bụng đã thực no rồi, miệng lại cảm giác còn chưa ăn đủ.

Lão bản cũng đã canh đủ cơm no, dư vị một lát, nhìn đám nhân viên đĩnh bụng nằm liệt trên ghế, ngữ khí ôn hòa: "Cơm chiên ăn ngon đi?"

"Ăn ngon!"

"Canh uống ngon đi?"

"Uống ngon."

"Mỹ vị."

"Đều ăn no sao?"

"No rồi."

Ông chủ gật gật đầu, trong nháy mắt biến sắc mặt nói: "Vậy còn không nhanh đi làm việc!"

Bị tiếng quát đột nhiên của hắn dọa só đám nhân viên ở trong lòng mắng một câu "Chu Bái Bì", sôi nổi ngồi thẳng thân thể.

Tiệm cơm chiên Hạnh Phúc.

Nguyễn Miên Man bận rộn làm xong đơn đặt hàng trên tay, bớt thời giờ mở ra di động, muốn nhìn một chút ý kiến của nhóm khách hàng với món mới canh rau xanh đậu hũ.

【3**6: A a a a a —— tôi nhất định phải khen một chút cửa hàng này cùng lão bản, canh rau xanh đậu hủ uống quá ngon, còn may tôi không có bởi vì không thích ăn đậu hủ mà không đặt canh này, nếu không quả thực so với bỏ lỡ 10 tỷ còn muốn đau lòng hơn! 】

【9** phong: Vốn dĩ bởi vì chủ quán một bát canh rau xanh đậu hủ mà thôi, thế nhưng không tặng thêm mà còn muốn thu sáu đồng liền, trong lòng có chút ý kiến. Chờ uống xong canh, tôi chỉ muốn nói, đi ngang qua dạo ngang qua không cần bỏ lỡ, sáu đồng bạn tuyết đối có lợi......】

【 là ** sơn: Không nghĩ tới chủ quán không riêng làm cơm chiên ngon, ngay cả canh cũng làm đến tốt như vậy, tôi là một người không thích đậu hủ, thế nhưng đem một chén đậu hũ ăn đến sạch sẽ, ăn quá ngon! Ta buổi tối yếu đặt hai chén, không, ba chén. 】

【8**b: Không thích uống đậu hủ cho nên không đặt canh, hiện tại nhìn đến bình luận, cảm giác bỏ lỡ một trăm triệu, a, tôi là hiện tại lại đặt thêm một phần canh hay vẫn là chờ buổi tối đặt? Rối rắm......】

......

Nguyễn Miên Man nhìn bình luận có chút khoa trương, khóe môi không tự giác giơ lên, cảm thấy mấy khách hàng đó nói chuyện cũng quá dễ nghe, làm cô có chút ngượng ngùng.

Chờ làm xong đơn hàng buổi trưa đã hai giờ rưỡi, Nguyễn Miên Man tạm thời đem cửa hàng đóng cửa, đem phần cá chiên còn lại trước cho Quả Quýt Ngỏ đang nhảy tới nhảy lui trước cửa bếp một ít, dư lại làm thành hương tô cá chiên chuẩn bị mang tới cho ông Ngô.

Ông Ngô nhìn thấy cô tới, đầu tiên là cao hứng. theo sau nhịn không được nói: "Đông Đông, trong tiệm làm cá chiên cũng không nói cho ông một tiếng."

"Sao ông biết?" Nguyễn Miên Man nhìn cá chiên trong tay còn chưa có đưa tới, có chút kinh ngạc.Ông không thèm chấp đâu, ông Ngô hừ một tiếng: "Cháu trai ông hiếu kính ông."Nguyễn Miên Man phản ứng lại, vội giải thích nói: "Kia vốn là chuẩn bị cho ông, chỉ là buổi sáng Quả Quýt Nhỏ nghịch ngợm......"
Bình Luận (0)
Comment