Tiệm Cơm Chiên Hạnh Phúc

Chương 142

Editor: Thienyetkomanhme

Nếm đến đồ ăn tặng kèm, lát củ cải thoải mái thanh tân giòn nộn, nhóm nhân viên đồng loạt trừng ông chủ của mình, cảm thấy hắn một mình độc chiếm nhiều củ cải như vậy, quả thực thật quá đáng.

Để tránh bị đánh hội đồng, ông chủ cầm cơm trưa của minh chạy vào văn phòng mà ngày thường ít dùng đến.

Thấy hắn trốn đi, nhóm nhân viên không có biện pháp, nhụt chí nói: "Tôi chỉ biết bà chủ chiên cơm ngon, không nghĩ tới tùy tiện làm một món ăn kèm thế nhưng cũng ăn ngon như vậy."

"Ai nói không phải chứ, chính là số lượng hơi ít một chút."

"Đồ ăn tặng kèm cậu còn muốn nhiều."

"Muốn trách cũng chỉ có thể trách chúng ta xui xẻo, gặp được ông chủ mặt dày vô sỉ như vậy, nhận mệnh đi."

"Không biết củ cải muối này trong tiệm có bán không nhỉ."

"Đợi lát nữa tới khu bình luận hỏi bà chủ đi, nếu bán, tôi muốn mua một chút, thật là ăn quá ngon."

Không chỉ bọn họ nghĩ như vậy, phát hiện hôm nay bà chủ có tặng kèm đồ ăn, đầu tiên nhóm khách hàng rất kinh hỉ, chờ nếm được hương vị, đều cảm thấy không đủ ăn.Vì thế, khu bình luận ——

【nx: Má ơi, không nghĩ tới bà chủ làm đồ ăn kèm cũng ngon như vậy, ăn ngon đến mức nước tôi cũng không bỏ, chính là quá ít, hoàn toàn không đủ ăn, bà chủ ơi tôi có thể mua một chút củ cải muối này không? 】

【5 còn: Miếng củ cải giòn nộn ngon miệng, hơi cay một tí xíu, còn mang một chút vị ngọt, ăn vài miếng xong, nháy mắt liền ăn uống rất ngon miệng, hôm nay đặt cơm chiên ăn còn có cảm giác không đủ. Bà chủ, củ cải này có thể trực tiếp bán trong tiệm không? 】

【 cái thứ: Cảm ơn bà chủ tặng đồ ăn kèm, thật sự ăn quá ngon, buổi sáng hôm nay rất bận, chạy ngược chạy xuôi vẫn luôn không có thời gian dừng lại, giữa trưa vốn dĩ muốn ăn uống cho lắm, ăn xong món ăn kèm của bà chủ, tức khắc ngon miệng trở lại, lần sau có thể đưa nhiều hơn một chút không? Hoặc là tôi bỏ tiền mua cũng được. 】......

【 là sơn: A a a! Bà chủ, đồ ăn kèm quá ngon, căn bản không đủ ăn, có thể trực tiếp bán trong tiệm không? Tốt nhất đừng cắt miếng, tôi thích cảm giác cắn cả cây củ cải. 】

【hq: Đây là dùng loại củ cải nhỏ muối đi, mùi thơm cùng hương vị đều quá tốt, củ cải đều rất mỹ vị, tôi cảm thấy bà chủ có thể trực tiếp bán loại củ cải muối này theo bình luôn. 】

【6 ngày: Bình củ cải muối có thể đó, nếu bà chủ là bán, tôi sẽ mua mười bình, không, tôi mua 50 bình ủng hộ cô. 】

【an: Mở xưởng làm hàng loạt gì đó nào có đơn giản như vậy, bà chủ trực tiếp bán ở trong tiệm là tốt rồi, tôi không chọn, mặc kệ là củ cải nhỏ nguyên cây hay là cắt miếng đều thích. 】

【kl: bà chủ, cô có biết ăn hai miếng cơm chiên mới dám cắn một miếng nhỏ củ cải cảm giác có bao nhiêu chua xót không? Cầu xin cô trực tiếp bán củ cải đi, một chút này hoàn toàn không đủ ăn a! 】......

Nguyễn Miên Man không nghĩ tới, món củ cải nhỏ này, lại đực yêu thích như vậy, bọn họ không chỉ ở khu bình luận ồn ào, còn có người trực tiếp chạy đến trong tiệm để mua.

"Bà chủ, đứa nhỏ nhà tôi mùa hè bị tụt cân, mùa hè mỗi năm ăn uống đều không kém đi, cả người đều gầy một vòng, ngày đó ăn củ cải muối trong tiệm, lại ăn được không tồi, cô làm ơn bán một chút củ cải cho tôi được không?"

Trong tiệm còn có không ít củ cải muối, người ta cố ý chạy tới, Nguyễn Miên Man cũng không để khách tay không mà về.

"Dù sao cũng là đồ muối, trẻ con vẫn nên ăn ít một chút ạ." Nguyễn Miên Man dùng hộp đựng một phần củ cải nhỏ bán cho khách, không quên nhắc nhở.

"Cảm ơn à chủ, tôi đã biết, chờ con bé thật sự ăn uống không vô tôi mới cho nó ăn." Nữ khách hàng nói lời cảm ơn xong, cao hứng cầm củ cải nhỏ rời đi.

Đi tới đầu ngõ nhỏ, cô nhìn trong trong hộp cơm củ cải nhỏ xinh tinh tế, nhớ lại hương vị của nó, miệng đã muốn chảy nước miếng.Cô ngẩng đầu nhìn một vòng, thấy chung quanh không có ai, nhịn không được mở nắp ra nhón một miếng củ cải nhỏ.

Cái nắp vừa mở ra, mùi hương chua ngọt hơi cay nháy mắt bay ra, chỉ là ngửi được mùi này, đều có chút cảm giác kϊƈɦ thích vị giác.Nữ khách hàng há mồm cắn một ngụm, củ cải nhỏ giòn nộn nháy mắt tràn ra một chút nước, hương vị chua ngọt hơi cay đặc biệt ngon miệng.

So với củ cải cắt miếng, cắn cả cây củ cải nhỏ sảng kɧօáϊ hơn nhiều, trong bất tri bất giác, cô liền giải quyết xong cây củ cải nhỏ trêи tay, thậm chí còn có chút chưa đã thèm.Tốt xấu còn nhớ rõ đây là mua cho con gái, cô lúc này mới nhịn xuống không ăn thêm, vội đóng nắp lại bước nhanh về nhà.

Nguyễn Miên Man không phải người nặng bên này nhẹ bên kia, tự nhiên không có khả năng bán cho người này không bán cho người kia, dứt khoát bán củ cải nhỏ muối.

Muối củ cải cần thời gian, cho nên bất luận là bán trêи app cơm hộp hay bán trực tiếp trong trận, cô đều giới hạn số lượng mua mỗi ngày, mặc dù vậy, đại bộ phận khách hàng vẫn có thể mua được.

Không những được khách hàng yêu thích, ông Ngô cùng Tư Cảnh Lâm cũng rất thích củ cải muối.Đặc biệt là ông Ngô, bữa sáng chỉ cần một cây củ cải nhỏ là có thể ăn hết hai chén cháo.

"Anh đừng chỉ ăn mỗi củ cải muối."

Hôm nay, vẫn như thường ngày Tư Cảnh Lâm tới ăn cơm trưa, Nguyễn Miên Man thấy anh ăn cơm không nhiều, đĩa củ cải miếng đã sắp thấy đáy, không khỏi nhắc nhở.

Từ khi Tư Cảnh Lâm nói rõ tâm ý, ngay từ đầu Nguyễn Miên Man còn có chút không được tự nhiên, chờ thấy anh trừ bỏ số lần tới trong tiệm nhiều hơn chút, tầm mắt thường xuyên dừng trêи người mình, ngoài ra cùng lúc trước cũng cũng không quá bất đồng, nên dần dần khôi phục như cũ.Bất quá, bầu không khí giữa hai người, rốt cuộc vẫn là có chút không giống ngày trước.

"Được." Tư Cảnh Lâm nghe được lời của cô, bắt đầu chuyên tâm ăn cơm, không đụng vào củ cải muối nữa.

Nguyễn Miên Man thấy vậy, vừa lòng gật đầu.Tư Cảnh Lâm thấy cô xoay người tiếp tục công việc, đáy mắt tràn ra hai phần ý cười.

Anh không phải là người không có tự chủ, mới vừa rồi thấy cô nhìn qua, mới cố ý gắp thêm mấy đũa củ cải, để cô phải quan tâm nhắc nhở.

Tư Cảnh Lâm ăn xong cơm trưa, tự mình đem chén bàn thu vào trong bồn rửa bát, quay đầu thấy cô bé trước bệ bếp cái trán đã chảy không ít mồ hôi, móc ra khăn tay mang theo người lau cho cô.

Nguyễn Miên Man ngay từ đầu còn tưởng là chị Chu Linh, theo bản năng cọ lên cái khăn một chút sau mới phát hiện là anh, mặt tức khắc hồng lên.

Từ lúc tỏ tình, ngẫu nhiên anh cũng sẽ làm chút động tác thân mật như sờ đầu cô linh tinh, Nguyễn Miên Man cũng không chán ghét, được cô dung túng, hiện giờ thậm chí đã thành thói quen.Cô sở dĩ mặt đỏ, không phải bởi vì động tác của anh, mà là phát hiện anh dùng đúng cái khăn mà mình tặng lúc trước.

Lúc trước khi tặng chỉ coi anh là anh trai, trưởng bối, cũng không cảm thấy gì, nhưng anh bày tỏ xong, nghĩ đến khăn ở cổ đại có ý "Tương tư", "Đính ước" cô sao có thể không thẹn thùng.

Cũng may bởi vì trước bệ bếp nhiêt độ cũng cao mặt cô cũng vốn hơi hôngg, lúc này Tư Cảnh Lâm cũng không phát hiện ra cô đang thẹn thùng, thu hồi khăn xong, xoay người đi tới tủ lạnh lấy ra một hộp sữa chua.

Nguyễn Miên Man thấy anh rời đi, thở phào một hơi, ai ngờ không tới một hồi, anh lại giơ một lọ sữa chua cắm sẵn ống hút đưa qua.

Cô lắc đầu nói: "Anh tự uống đi."

Tư Cảnh Lâm lại là đem sữa chua tiếp tục giơ trước mặt cô, sau đó thương lượng: "Thời tiết càng ngày càng nóng, anh thuê người lắp một cái điều hòa ở trong phòng bếp được không?"

"Trong phòng bếp có thể lắp điều hòa sao?" Nguyễn Miên Man nói xong, môi không cẩn thận đụng tới ống hút, liền dứt khoát cúi đầu uống một ngụm.

Sữa chua chua ngọt, mát lạnh lẽo vào miệng, xua tan một ít nóng nực, làm cô không tự giác lại uống thêm hai ngụm.

"Có thể, có điều hòa chuyên dụng cho phòng bếp, có thể tránh được khói dầu." Tư Cảnh Lâm thấy cô nhấp cái miệng nhỏ uống sữa chua, động tác trêи tay chậm một chút, tay cầm sữa chua ở trêи má cô nhẹ cọ một cái.

Bàn tay lành lạnh mặc dù chỉ đảo qua má, Nguyễn Miên Man đã nhận ra, liếc anh một cái nói: "Tiền tự em trả."

"Có phải nên đem tiền cơm mấy ngày nay trả cho em trước hay không?" Tư Cảnh Lâm biết rõ còn cố hỏi.

Nguyễn Miên Man đem cơm chiên trong nồi đổ vào trong bồn rồi nói: "Làm sao giống nhau được."

"Nơi nào không giống nhau?" Tư Cảnh Lâm cười khẽ hỏi.

Nguyễn Miên Man không nghĩ để ý đến anh, đoạt được sữa chua từ trong tay anh, uống mấy ngụm to, vứt cái chai vào thùng rác, tiếp tục chiên cơm.

Tư Cảnh Lâm ở phía sau tiếp tục ngắm cô, không lại tới quấy rầy, mà là xoay người đi ra ngoài, định gọi điện cho trợ lý Tôn, để hắn an bài người tới lắp điều hòa.

Khách ở trong tiệm ăn cơm vô tình nhìn thấy người đàn ông từ phòng bếp đi ra, nhịn không được nhỏ giọng nghị luận: "Má ơi, trong tiệm thế nhưng còn có soái ca như vậy, là ai vậy?"

"Xác thật đẹp trai, không riêng gì mặt, khí chất cũng rất đặc biệt, ưu nhã lại tự phụ."

"Đi từ trong phòng bếp ra, có phải là thân thích của bà chủ không nhỉ, mấy cậu nói nếu tôi hỏi bà chủ phương thức liên hệ của anh ấy có được không?"

"Người vẫn ở cửa đấy, sao cậu không trực tiếp đi lên hỏi người ta?"

"Không dám...... Anh ấy thoạt nhìn có chút lạnh lùng, không dễ thân cận lắm."

Nghe được các cô nghị luận, khách hàng bàn bên cạnh nhịn không được mở miệng nói: "Các cô đừng nghĩ nữa, người ta rõ ràng là bạn trai của bà chủ."

"Sao cô biết?"

"Các cô là mới đến tiệm ăn cơm hôm nay đi?"

"Đúng vậy, bởi vì không đặt được cơm hộp, cho nên mới tới ăn trong tiệm."

"Quả nhiên, các cô tới nhiều vài lần sẽ biết, người này mỗi ngày đều sẽ đến trong tiệm ăn cơm, bất quá là ở trong phòng bếp, được chăm sóc đặc biệt."

Vốn dĩ vài vị nữ khách hàng còn có chút hâm mộ bà chủ thế nhưng có bạn trai soái như vậy, nghe được "chăm sóc đặc biệt", trọng điểm lập tức bị lái đi.

"Chăm sóc đặc biệt là ăn cái gì?"

"Không biết, nhưng với tay nghề của bà chủ, khẳng định ăn ngon!"

"A! Hảo hâm quá, nếu tôi là đàn ông thì tốt, tôi không cần chăm sóc đặc biệt, chỉ cần trong tiệm có mỹ thực gì, muốn ăn lúc nào thì ăn là đã tốt lắm rồi."

"Cô là đàn ông thì bà chủ cũng không nhất định sẽ coi trọng cô a."

"Tôi mơ một chút không được sao? Vạn nhất bà chủ coi trọng tôi thì sao!" Vị nữ khách hàng này nói xong, giữa mùa hè bỗng nhiên cảm thấy phía sau lưng lành lạnh.

Cô quay đầu, liền thấy người đàn ông mới vừa rồi ở cửa gọi điện thoại đã đi vào, biểu tình lãnh đạm mà liếc mình.

Đại ca! Tôi cũng là con gái mà, chém gió một chút mà thôi, không cần nhìn tôi như vậy đi?!Có chút không chịu nổi nữ khách hàng giơ tay che mặt, vùi đầu làm đà điểu.

"Người đi rồi."

Vài phút sau, được người bên cạnh nhắc nhở, nữ khách hàng mới thò đầu ra một lần nữa.Xác định người thật sự đi rồi, cô vỗ ngực nói: "Má ơi, khí thế của bạn trai bà chủ cũng quá dọa người rồi."

Cảm thấy mình cần được an ủi, nữ khách hàng nhìn thấy Chu Linh mới từ trong phòng bếp ra, vội kêu lên: "Lại cho tôi thêm một phần đậu hủ chiên, cay nhiều, tỏi giã cùng rau thơm cũng nhiều chút ạ!"

Đậu hũ chiên trong tiệm vốn có chút cay, nhưng đối với người thích ăn cay mà nói, còn có thể cay hơn nữa.Đậu hũ chiên làm khá nhanh, không tới một hồi, Chu Linh liền mang một chén đậu hũ chiên thêm cay ra cho cô.

Nữ khách hàng một bên lau mồ hôi một bên ăn, vừa thơm vừa cay đậu hũ cực kỳ mỹ vị, đặc biệt là đã ngấm hết nước sốt.Mùa hè, ăn một chén đậu hũ chiên ngoài giòn trong mềm, nóng bỏng vô cùng, cả người từ đầu đến chân đều sẽ toát mồ hôi, kỳ thật cũng rất sảng kɧօáϊ.

Mấy khối đậu hủ chiên xuống bụng, cô bị cay đến hơi hút khí, rồi lại cảm thấy có chút sảng kɧօáϊ, lại ăn một khối đậu hũ, còn bưng lên cả chén uống nước sốt.Nước sốt đậu hủ là từ nhiều loại hương liệu cùng gia vị tạo thành, uống không có một chút mặn, nhưng tư vị hương cay hàm tiên của nó, lại có thể làm người ta xem nhẹ độ mặn.Uống một ngụm không đã ghiền nữ khách hàng lại uống thêm hai ngụm, sau đó mới tiếp tục gắp đậu hủ chiên ăn.

Ngửi mùi đậu hủ chiên, lại nhìn cô ăn ngon lành như vậy, mấy vị khách vốn dĩ bởi vì thời tiết nóng không gọi đậu hủ chiên cũng có chút thèm.

Có mấy người nhịn không được trực tiếp gọi để ăn ở trong tiệm, còn có chút người chịu đựng được mua mang đi, đợi lát nữa tới chỗ làm hoặc trong nhà có điều hòa lại ăn.

Trong phòng bếp.Tư Cảnh Lâm mới vừa rồi nói chuyện điện thoại xong tiến vào, nhìn thấy cô gái tạm thời đỡ bận đang nửa dựa vào bên cạnh cái bồn, mười ngón tay nhỏ dài, có thể làm ra các loại mỹ vị đang hơi rũ tại bên người, đi tới gần, nhịn không được nắm lấy một bàn tay của cô.Hai tay đặt cạnh bên nhau, tay Nguyễn Miên Man càng trở nên tinh tế nhỏ xinh, hơi lạnh trêи tay anh cũng truyền vào lòng bàn tay cô.

Bình Luận (0)
Comment