Tiệm Cơm Chiên Hạnh Phúc

Chương 149

Editor: Thienyetkomanhme

Nguyễn Miên Man nghe tiếng quay đầu lại, liền thấy dôi mắt mèo ướt đẫm, phát hiện thế nhưng quên chuẩn bị bữa tối cho nó, tức khắc áy náy: "Xin lỗi Quả Quýt Nhỏ, chị lấy đồ ăn cho em đây."

Cô dứt lời, Tư Cảnh Lâm trực tiếp đứng dậy nói: "Để anh đi."

Anh đi, Nguyễn Miên Man liền không động, mà là trấn an mèo béo đã nhảy lên trên ghế nhìn chằm chằm bò bít tết trên bàn: "Ngoan a, cái này em không thể ăn, anh Cảnh Lâm đã đi lấy đồ ăn cho em......"

Khi nói chuyện, Tư Cảnh Lâm đã cầm đồ ăn từ nhà kho đi ra.

"Nó buổi sáng đã ăn đồ hộp rồi." Nguyễn Miên Man thấy anh lấy thức ăn mèo nhập khẩu miêu anh mua lúc trước, nhắc nhở.

Tư Cảnh Lâm nói: "Hôm nay là ngày lành, cho nó thêm cơm."

Nguyễn Miên Man nghe vậy, lập tức minh bạch anh ám chỉ cái gì, trên mặt ửng đỏ, không nói cái gì nữa.

Trừ bỏ thức ăn và đồ ăn vặt cho mèo mà cô làm, mèo béo yêu nhất chính là loại đồ hộp nhập khẩu này, nghe được thanh âm anh mở nắp hộp, lập tức từ ghế trên nhảy xuống.Kế tiếp, hai người một mèo đều chuyên tâm ăn cơm, nhà chính tràn đầy hơi thở an tĩnh mà ấm áp.

Ăn xong bữa tối sau, trời hoàn toàn tối đen.Hai người cùng xem TV, thấy anh còn chưa định rời đi, Nguyễn Miên Man đi vào phòng bếp cầm một ít đậu phộng nấu nước muối ra.Để tới hiện tại đậu phộng nấu nước muối đã đặc biệt ngon, ăn lên càng thêm giòn nộn ngon miệng.

Nếu là chỉ có một mình cô, lúc này cô sẽ đi rửa mặt, sau đó ngồi ở trên giường đọc tiểu thuyết hoặc là chơi di động.

Hiện tại sao.Nguyễn Miên Man liếc anh một cái, đề nghị nói: "Anh muốn chơi hai ván cờ không?"

Tư Cảnh Lâm tự nhiên sẽ không cự tuyệt.Phía trước hai người cùng chơi cờ tướng, ngày hôm sau Tư Cảnh Lâm liền tặng một bộ cờ tướng cho cô, cho nên hiện tại không cần dùng di động chơi.

Đem cờ tướng dọn xong, Tư Cảnh Lâm tâm niệm vừa động, bỗng nhiên mở miệng nói: "Muốn chơi có thưởng hay không?"

Nguyễn Miên Man liếc anh một cái, không cần nghĩ ngợi lắc đầu: "Không cần!"

Lúc trước bọn họ đã chơi nhiều như vậy, mười ván Nguyễn Miên Man mới miễn cưỡng có thể thắng một hai ván, tự biết là không thể so với anh.

Tư Cảnh Lâm nghe vậy, chỉ có thể tiếc nuối từ bỏ.

Hẻm Hồ Lo có nhiều vườn rau nhỏ, ban đêm mùa hè , tiếng ếch kêu, tiếng côn trùng vang lên hết đợt này đến đợt khác.Tâm tình không tốt, nghe loại thanh âm này chỉ cảm thấy bực bội, nhưng tâm tình không tồi, loại thanh âm này đều trở nên dễ nghe hơn.

Hai người ngồi ở cửa, ăn đậu phộng nấu nước muối chơi cờ, ngẫu nhiên hưởng thụ một trận gió mát từ ngoài cửa thổi vào, biểu tình đều thập phần thả lỏng.

Lúc bọn họ vừa mới bắt đầu chơi cờ, mèo béo còn tò mò tiến đến bên cạnh, ngay từ đầu muốn sờ bàn cờ, quân cờ, sau lại lại lặng lẽ sờ đậu phộng nấu nước muối, bị ngăn trở vài lần, đại khái là cảm thấy không thú vị, nhanh như chớp chạy đến ngoài cửa chơi.

"Anh đã sớm chờ em đi bước này đi!" Lại lần nữa lâm vào bẫy rập anh xếp săn, bị anh ăn luôn con "Mã", Nguyễn Miên Man nhịn không được nói.

Tư Cảnh Lâm giơ tay xoa nhẹ đỉnh đầu cô một cái, nhắc nhở nói: "Đừng chỉ luôn chú ý bên phía mình, xem cả ván cờ, tự hỏi mỗi bước tiếp theo đối phương định đi con gì."

Nguyễn Miên Man gật gật đầu, kế tiếp tốc độ hạ cờ chậm hơn một ít.Một ván cờ còn chưa có chơi xong, di động của cô bỗng nhiên vang lên.

Muộn như vậy ai còn gọi điện?Nguyễn Miên Man khó hiểu, đặt xuống quân cờ thuận tay tiếp điện thoại.

"Nguyễn Miên Man mày thật quá đáng......"

Điện thoại vừa tiếp, cô còn chưa kịp "Alo" một tiếng, đầu bên kia đã truyền đến giọng nữ tức giận.

Đối phương nói quá nhanh, Nguyễn Miên Man trừ bỏ câu đầu tiên còn nghe được, về sau một câu cũng không nghe rõ.

Thấy cô cầm di động ngây ngốc, Tư Cảnh Lâm hỏi một câu, biết được cô không biết đối phương là ai, duỗi tay nói: "Để anh."

Nguyễn Miên Man không nghĩ nhiều, trực tiếp đem điện thoại giao cho anh.

"Xin hỏi là ai?"

Không biết là ngữ khí cùng khí thế của anh có thể áp người hay là nguyên nhân khác, nhàn nhạt một câu, người bên kia đi động tức khắc yên tĩnh lại, hai giây sau hỏi: "Cậu là ai?"

Tư Cảnh Lâm không trả lời, ngược lại dăm ba câu liền nắm giữ quyền chủ động của câu chuyện, thực mau biết rõ thân phận đối phương, cùng với nguyên nhân gọi điện thoại tới.

"Tôi lần trước đã nhắc nhở qua chồng bà, quản tốt cả nhà mấy người, không cần tới quấy rầy cô ấy, hy vọng đây là lần cuối cùng." Tư Cảnh Lâm nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.

"Là người Phùng gia? Bà ấy gọi điện thoại tới làm cái gì?" Tiếp nhận lại điện thoại, Nguyễn Miên Man hiếu kỳ hỏi.

Tư Cảnh Lâm hạ xuống một nước cờ rồi nói: "Chồng bà ta ra giá trả gấp mười lần để mua tôm hùm đất trong tiệm từ tay người khác, kết quả nhận được đồ lại không chịu trả giá đã thương lượng, chỉ chịu trả giá gốc, cuối cùng cùng người khác đánh nhau, vào đồn cảnh sát."

Tư Cảnh Lâm mới vừa rồi không hỏi, thấy cô tò mò, vì thế nói: "Ngày mai anh cho người điều tra."

"Không cần, chỉ là cảm thấy không biết phải nói gì với hai người bọn họ, cũng không cần quan tâm chuyện nhà bọn họ." Nghĩ đến nguyên thân lúc trước đi tới Phùng gia, hai vợ chồng này một chút bộ dáng trưởng bối đều không có, một người liều mạng sai sử "cô" làm việc, một người nói chuyện không dùng đầu óc, Nguyễn Miên Man nói.

Tuy rằng Nguyễn Miên Man nói không quan tâm sự tình của Phùng gia, nhưng Tư Cảnh Lâm từ tiệm cơm chiên Hạnh Phúc rời đi, vẫn là thuận tiện cho người đi tra xét một chút.Chút chuyện này với anh mà nói, vẫn là rất đơn giản, đêm đó liền biết toàn bộ câu chuyện.

Đơn giản mà nói, chính là con dâu Phùng gia, Lưu Tú Phương, muốn dùng tôm hùm đất của tiệm cơm chiên Hạnh Phúc tạo quan hệ với lãnh đạo, hy vọng có cơ hội thăng chức.

Chồng bà ta từ lần trước bị Tư Cảnh Lâm cảnh cáo, không dám đến trong tiệm, thử tự đặt mấy ngày mà không được, liền tới Tieba thành phố đăng tin, nói ra giá gấp mười lần mua tôm hùm đất tiệm cơm chiên Hạnh Phúc.

Kết quả thật sự có khách hàng cướp được tôm hùm đất bởi vì đang thiếu tiền, do dự mãi cuối cùng động tâm.Vốn dĩ cũng chính là chuyện mua bán ngươi tình ta nguyện, cố tình Phùng lão tam người này lại chơi xấu không muốn trả giá gấp mười lần thì thôi, người ta không bán nữa, giữ lại chính mình ăn.

Hắn không muốn đưa nhiều tiền, còn một hai phải cầm tôm hùm đất không bỏ, liền có điểm khinh người quá đáng, hai bên tranh chấp hai câu rồi đánh nhau, người nọ bị Phùng lão tam đánh vào bệnh viện, Phùng lão tam bị tóm vào cục cảnh sát.

Lưu Tú Phương biết chuyện từ đầu đến cuối, không nghĩ chồng mình có vấn đề, lại đổ lên đầu Nguyễn Miên Man, cảm thấy đều là do đứa cháu gái này không chịu cho mặt mũi mới có thể dẫn tới chuyện này.

Bà ta gọi điện thoại tới, là định giáo huấn cô cháu gái này vài câu, sau đó để nó lấy tiền ra bồi thường viện phí cho người ta, rồi đem chồng mình bảo lãnh ra.

Tư Cảnh Lâm biết rõ sự tình, đặc biệt là biết người bị Phùng lão tam đánh đến bây giờ còn chưa có tỉnh, khả năng sẽ lưu lại di chứng, đến lúc đó sợ là muốn bồi không ít tiền, đoán được người Phùng gia có khả năng sẽ lại đến tìm Nguyễn Miên Man.

Biết cô hiện giờ không muốn quan tâm tới người Phùng gia, Tư Cảnh Lâm gọi điện thoại phân phó vài câu cho trợ lý Tôn.Tôn trợ lý nhận được điện thoại, cũng không trì hoãn, lập tức liên hệ ông chủ công ty của Lưu Tú Phương.

Ông chủ công ty nhỏ, nửa đêm nhận được điện thoại của trợ lý tổng giám đốc tập đoàn Bách Xuyên, kinh hỉ đan xen, đồng thời lại có điểm lo lắng.Chờ biết được chỉ là bảo hắn chấn chỉnh một nhân viên trong công ty, hắn yên lòng, không nói hai lời liền đồng ý, tỏ vẻ nhất định sẽ đem sự tình giải quyết tốt.

Phùng gia hiện giờ chỉ có một mình Lưu Tú phương đi làm kiếm tiền, cho nên mặc dù Phùng lão tam còn trong cục cảnh sát chưa ra, bà vẫn phải đi làm theo lẽ thường.

Trên đường tới công ty, bà nhớ lại cuộc điện thoại tối hôm qua, cảm thấy người đàn ông bên cạnh đứa cháu gái kia, nghe thanh âm liền rất không dễ chọc, nói không chừng là người có bản lĩnh.Cảm thấy có lẽ có thể tìm bọn họ hỗ trợ ra tiền hoặc là xuất lực để bảo lãnh chồng mình ra, Lưu Tú Phương quyết định chờ tan tầm tự mình đi một chuyến tới tiệm cơm chiên Hạnh Phúc.

Còn chuyện người đàn ông tối hôm qua nói cái gì "Không cần quấy rầy cô ấy", nghĩ ông chồng nhà mình dù sao cũng là chú ruột của Nguyễn Miên Man, hai người đều chảy dòng máu Phùng gia, đánh gãy xương còn hợp với gân, cho nên Lưu Tú Phương cũng không có để ở trong lòng.

Bà nghĩ rất tốt, nhưng mà chờ đến công ty, bị ông chủ gọi vào văn phòng, lời nói đối phương lại nháy mắt đánh vỡ vọng tưởng của bà.

"...... Tôi liền không nói nhiều, cô cũng là nhân viên lâu năm của công ty, dù không vì chính mình, cũng phải nghĩ cho công ty một chút, vị kia nếu không cao hứng, bóp chết công ty chúng ta cũng đơn giản như bóp chết một con kiến thôi." Nếu không phải đối phương không có ý tứ muốn đuổi việc, ông chủ hận không thể trực tiếp đem nhân viên phiền toái như vậy đuổi khỏi công ty.

Tuy rằng ông chủ không nói cụ thể thân phận của đối phương, nhưng nghe khẩu khí kính sợ của hắn, có thể đoán được đối phương thật sự rất lợi hại.

Lưu Tú Phương không nghĩ tới, đứa cháu gái chết tiệt kia thế nhưng có thể quen biết người lợi hại như vậy, đồng thời trong lòng thập phần tức giận, cảm thấy nó phát đạt liền không nhận người thân, thế nhưng còn cho người cảnh cáo bọn họ không được tới tìm nó.

Nhưng mặc dù tức giận, lời nói ông chủ bà cũng không dám không nghe, rốt cuộc công việc này bà còn muốn tiếp tục làm.

"Tôi nhớ kỹ, ông chủ ngài yên tâm."

Nên nói cũng đã nói, ông chủ vẫy vẫy tay để bà rời đi: "Nhớ kỹ là tốt, cô đi xuống đi, làm việc cho tốt."

Lưu Tú Phương từ văn phòng đi ra, nghĩ đến đứa cháu gái đã từng ngoan ngoãn nghe lời, làm gì cũng không dám cãi nửa lời, hiện tại thế nhưng trở mặt không quen biết, rất muốn lại gọi điện thoại qua, hỏi nó một chút đến tột cùng là có ý tứ gì.Có thể nghĩ đến ông chủ mới vừa rồi ngầm có ý cảnh cáo nhắc nhở, cuối cùng vẫn là không dám gọi điện.

Tiệm cơm chiên Hạnh Phúc.Nguyễn Miên Man cũng không biết, Tư Cảnh Lâm đã thay mình giải quyết một chuyện phiền toái có khả năng sẽ xảy ra.

Ngày hôm qua cùng anh xác định quan hệ, buổi tối, cô một mình nằm ở trên giường, bỗng nhiên có chút ngủ không được.Buổi sáng hôm sau, cô khó có khi thức dậy muộn hơn so với ngày thường, xuống lầu đã hơn 7 giờ.

Đi toilet rửa mặt xong, Nguyễn Miên Man trước đem cửa chính trong tiệm mở ra để thông gió.Mới vừa mở cửa ra, cô liền nhìn thấy cách đó không xa dưới cây đào, bóng dáng "trường thân hạc lập".

Từ trước đoạn thời gian bắt đầu, anh thường xuyên tới trong tiệm ăn bữa sáng, bất quá đều là đợi cô mở cửa hàng mới tới, sớm như vậy đã tới vẫn là hiếm thấy.Nguyễn Miên Man đang chuẩn bị gọi anh, anh như có cảm giác mà xoay người lại.

Ánh mắt đầu tiên Nguyễn Miên Man đã chú ý tới bó hoa hồng đỏ tươi ướt át trên tay anh, không cần đoán cũng biết là tặng cho mình, trong lòng có chút ngọt, lại bỗng dưng có chút khẩn trương.

Người đàn ông một thân tây trang tối màu ôm bó hoa hồng đỏ trong lòng ngực bước từng bước về phía cô, khuôn mặt tuấn lãng mang theo tươi cười nhàn nhạt, thoạt nhìn tự phụ mà ưu nhã.

"Sao hôm nay anh sớm như vậy?" Lúc anh đến gần, Nguyễn Miên Man không biết nói gì, tìm chuyện để nói.

"Muốn thấy em sớm một chút." Tư Cảnh Lâm nói xong, đem hoa trong tay đưa cho cô.

Mùi hương hoa hồng thập phần hợp lòng người, Nguyễn Miên Man nhận lấy, theo bản năng cúi đầu nhẹ ngửi một cái, khóe môi không tự giác cong lên.Nắng sớm mùa hạ, Tư Cảnh Lâm thấy một màn như vậy, trong lòng khẽ nhúc nhích.

"Thật đẹp, cảm ơn anh." Nguyễn Miên Man ngẩng đầu nhìn về phía anh.

"Em thích thì tốt." Tư Cảnh Lâm giơ tay sờ sờ đầu cô nói.

Nguyễn Miên Man ôm hoa dẫn anh vào trong, một bên hỏi: "Bữa sáng anh muốn ăn cái gì?"

"Anh mang theo bữa sáng cho em, chỉ là không biết hợp khẩu vị em không." Tư Cảnh Lâm giơ một cái túi giấy lên nói.

Nguyễn Miên Man nghĩ đến bữa tối ngày hôm qua, suy đoán nói: "Anh làm sao?"

"Ừm." Tư Cảnh Lâm thấy cô có hứng thú, đem bữa sáng trong túi giấy ra.Có sandwich, sữa bò, trứng gà còn có một hộp salad hoa quả.

Nguyễn Miên Man đem bó hoa trong tay cẩn thận đặt tới trên bàn bên cạnh, duỗi tay cầm lấy một cái sandwich.Nhìn thấy bên trong thịt, trứng, rau dưa cái gì cần có đều có, cô nhịn không được nói: "Nguyên liệu bên trong rất phong phú."

Bình Luận (0)
Comment