Tiệm Cơm Chiên Hạnh Phúc

Chương 158

Editor: Thienyetkomanhme

Nguyễn Miên Man giận anh liếc mắt một cái, nói với cô bé bên cạnh: "Em cùng anh trai này đi ăn đồ nướng BBQ đi."

Lúc này, toàn bộ nguyên liệu nấu ăn đã bị nhóm khách hàng chia nhau hết, tiền cũng đều đã thu, chỉ đợi cô ấn theo trình tự nướng là được, cơ bản không cần cô bé đứng đây hỗ trợ.

Cô bé đứng bên cạnh lâu như vậy thực sự có chút thèm, hơn nữa xác thật không có gì cần hỗ trợ, do dự hai giây sau nói: "Cảm ơn chị."

Bên trong quầy hàng cũng có bàn ghế, một lớn một nhỏ xoay người đi vào trong, Nguyễn Miên Man từ cái túi bên người lấy tiền ra bỏ vào hộp tiền bên cạnh.

"A, bà chủ không phải......"

Có vị khách vẫn luôn ở chỗ này định nói lúc trước chủ quán nướng đã nói, nguyên liệu tring quầy hai người bọn họ cứ tùy tiện ăn, sao cô còn đưa tiền, nhưng mà lời nói còn chưa nói xong, đã bị Nguyễn Miên Man giơ tay "suỵt" một tiếng đánh gãy.

Vị khách kia không nói nữa, trong lòng lại cảm thấy, trên đời này quả nhiên vẫn còn nhiều người tốt.

Bên trong, Tư Cảnh Lâm buông đĩa ngồi xuống lại không trực tiếp bắt đầu ăn, mà là cầm lấy một bộ chén đũa dùng một lần, trước đem cá thu gỡ xuống, lại đem thịt từ xiên thịt gỡ ra.

Cô bé đang cầm hai xiên thịt ăn đến ngon lành nhìn thấy động tác của anh, trong lòng có chút nghi hoặc, ngay sau đó liền thấy anh bưng chén đi ra ngoài, gắp thịt trong chén bón cho chị gáo xinh đẹp kia.

"Anh tự ăn đi." Nguyễn Miên Man ngượng ngùng há mồm ăn xong miếng thịt bò anh đưa tới bên miệng, nhẹ giọng nói.

Tư Cảnh Lâm gật đầu, ăn một miếng cá thu nướng cô cố ý làm cho mình sau đó nói: "Ăn rất ngon."

Nguyễn Miên Man nghe vậy, khóe môi khẽ nhếch, giây tiếp theo lại bị bón một miếng thịt cá.

Cô ngậm miếng thịt cá, ngước mắt nhìn về phía bên ngoài, thấy khách hàng hoặc chơi di động hoặc nói chuyện phiếm cùng người bên cạnh, lúc này mới buông tâm nhẹ nhàng nhai nuốt.

Cá thu nướng đến ngoài giòn trong mềm, ăn lên vốn là tươi ngon, hơn nữa có vị chanh nhàn nhạt, đối với đầu lưỡi chính là cảm giác hưởng thụ cực hạn.

Trên thực tế, nhóm khách hàng nào có tự giác"Phi lễ chớ coi" như vậy.

Là Tư Cảnh Lâm biết da mặt cô mỏng, cố ý quét mắt một vòng khách hàng bên ngoài trước.

Bỗng nhiên không dám đối diện với Tư Cảnh Lâm, lúc này mới thành thật thu hồi tầm mắt, bất quá kỳ thật còn trộm dùng dư quang quan sát.

"Đang bón gì đó, bọn họ thật sự ngọt ngào quá."

"Cảm giác tôi lại tin vào tình yêu."

"Có chút hâm mộ cô ấy, thế nhưng có bạn trai đẹp trai còn săn sóc như vậy, quả nhiên bạn trai tốt đều là của người khác."

"Bà chủ vừa đẹp lại tốt bụng, xứng đáng bạn trai tốt như vậy."

"Tôi cảm thấy bạn trai của cô ấy mới là người may mắn, thế nhưng có thể gặp được cô gái vừa đẹp người vừa đẹp nết, tiểu tiên nữ nấu cái gì cũng ngon."

Mấy nữ khách hàng trẻ tuôit nhỏ giọng nghị luận, Tư Cảnh Lâm đã cùng Nguyễn Miên Man ăn xong một chén đồ nướng kia.

Anh lấy ra cái khăn tùy thân lau khóe môi cho cô, cùng cô nói một tiếng: "Anh đi ra ngoài một chút."

Nguyễn Miên Man cũng không hỏi nhiều, gật đầu nhìn theo anh đi ra ngoài, tiếp tục nướng đồ ăn.

Trên cái bàn bên cạnh, còn có ba cái rổ, chờ nướng xong ba cái rổ đó, liền có thể kết thúc công việc.

Lúc này, đã hơn mười một giờ, trên quảng trường tỏ chức lễ hội đã ít người hơn một ít, trừ bỏ bên ngoài quán nướng Nhất Phẩm, những quầy hàng khác đã không còn nhiều khách.

Tư Cảnh Lâm ra tới, trước tiên ở quán trà sữa phụ cận mua một ly trà sữa, theo sau nghĩ cô vốn dĩ nói đi dạo lại không thành, thuận tiện mua một ít đồ ăn vặt.

Mua xong đồ ăn, Tư Cảnh Lâm làm lơ một ít nữ du khách đang định tiếp cận, nện bước chân vững vàng lại có một chút vội vã mà trở lại quán nướng.

"Uống chút trà sữa." Tư Cảnh Lâm cắm xong ống hút trà sữa đưa đến bên môi cô, chờ cô uống xong, chính mình cũng uống hai ngụm từ một cái ông hút khác.

Bên ngoài, mấy người còn chờ đồ nướng thấy một màn như vậy, cảm thấy chưa được ăn đồ nướng, bọn họ ăn cẩu lương cũng no trước rồi.

Nguyễn Miên Man ngay từ đầu đã chú ý tới, ống hút trà sữa có hai đầu, dư quang nhìn mình uống xong anh liền uống từ một đầu ống hút khác, hơi có điểm không được tự nhiên.

Bất quá, hành vi thân mật hơn nữa đều có, uống chung một ly trà sữa cũng không tính là cái gì, cô liền không biểu hiện ra ngoài, thuận tay đem mấy xiên thịt trên tay lật một cái, bắt đầu rải gia vị.

"Tôi có thể ăn cay, cho ớt nhiều chút." Cô gái nhìn chằm chằm xiên thịt trên tay cô đã nướng hơi hơi vàng óng, thèm đến nước miếng đều muốn chảy xuống.

Cô dứt lời, thuận tiện nuốt một ngụm nước miếng.

Nguyễn Miên Man gật đầu, cho thêm một muỗng ớt bột.

"Lại thêm một chút, lại thêm một chút!" Cho nhiều hơn một muỗng ớt bột, xiên thịt đã có chút ửng đỏ, đổi thành người không ăn được cay, chỉ là nhìn đến màu sắc này cũng không dám ăn, nhưng mà nữ khách hàng nhìn lại còn ngại không đủ.

Nguyễn Miên Man ngẩng đầu liếc nhìn cô gái một cái: "Cô xác định?"

Ớt bột của quán nướng Nhất Phẩm, nhìn thôi liền biết độ cay không bình thường.

"Vâng vâng."

Thấy nữ khách hàng kiên trì, Nguyễn Miên Man lại lật một mặt, rải lên một muỗng ớt bột tràn đầy.

Đồ nướng BBQ, độ lửa rất quan trọng, gia vị cũng rất quan trọng, thịt xiên thêm cay, ngửi lên cực kỳ thơm, mặt ngoài đỏ rực, càng làm nữ khách hàng muốn ăn.

Không bao lâu sau, mấy xiên thịt này đã được nướng chín, Nguyễn Miên Man dọn lên đĩa xong đưa cho cô gái đã thèm nhỏ dãi từ lâu.

Nữ khách hàng tiếp nhận cái đĩa, trực tiếp đứng tại chỗ ăn luôn.

Một ngụm cắn xuống, xiên thịt dê hơi hơi óng dầu đã rơi vào trong miệng, hương thơm cay nháy mắt nổ tung ở đầu lưỡi, nhai nuốt mấy cái, mới nếm đến thịt dê tươi mới ngon miệng.

"Hô...... Hô...... Thật thơm, ăn quá ngon!"

Cái độ cay này, đối với cô mà nói vẫn là có một chút hơi cay, nhưng ăn lên thật sự sảng khoái, ăn xong một chuỗi thịt dê nướng, cô lại cầm lấy một xiên thịt bò, một bên ăn một bên nói.

Thấy cô gái ăn đến khóe môi đều là màu đỏ của gia vị, lại còn một ngụm tiếp một ngụm, hoàn toàn không dừng lại được, vị khách xếp sau cũng nhịn không được mở miệng, để Nguyễn Miên Man thêm một chút bột ớt.

Nguyễn Miên Man đồng ý, bắt đầu đem bắp, nấm hương, đậu làm, chân gà, tràng vịt trong rổ tiếp theo đều lấy ra đặt trên bếp nướng.

Khi cô tiếp tục nướng đồ, Tư Cảnh Lâm cũng không nhàn rỗi, đem trà sữa đặt ở một bên, lấy ra một bao hạt dẻ rang đường còn hơi ấm lột ra đút cho cô ăn.

Hạt dẻ mềm mại hơi ngọt ăn lên rất thơm, Nguyễn Miên Man vốn dĩ chỉ định nếm một cái, nhưng có lẽ là lâu rồi không ăn qua, mỗi lần anh bón qua, cũng chưa cự tuyệt được.

Nghĩ đến mới vừa rồi có người ở ngoài cửa ăn đồ nướng, đừng nói là bón đồ ăn cho nhau, ngay cả ăn chung một xiên cũng có, cô liền không rối rắm nữa.

Tư Cảnh Lâm thập phần hưởng thụ quá trình bón đờ ăn cho cô, đặc biệt là nhìn thấy cô ngẫu nhiên bởi vì chuyên tâm nướng đồ, bất chấp nhai nuốt hạt dẻ trong miệng mà gương mặt hơi phồng lên.

Đem tất cả hạt dẻ trên tay bón cho cô ăn xong, Tư Cảnh Lâm lại mở ra một cái hộp khác bên cạnh, cầm lấy chiếc đũa kẹp lên một miếng đút cho cô.

Nguyễn Miên Man theo bản năng há mồm, ăn vào mới phát hiện không phải là hạt dẻ.

Cô nhẹ nhàng nhấm nuốt, mềm mại thơm cay, cả miệng đều là mùi vị thịt bạch tuộc.

Nguyễn Miên Man nuốt xuống thức ăn trong miệng hỏi: "Đây là cái gì?"

"Viên bạch tuộc nhỏ." Tư Cảnh Lâm mới vừa rồi nhìn thấy có không ít cùng cô gái tầm tuổi cô ở trước quầy hàng ăn, lúc này mới cố ý mua.

"Hương vị khá tốt."

So với những món khác, tràng vịt quá dễ chín, Nguyễn Miên Man nói xong, đem dầu quét qua tràng vịt nhanh chóng lật mấy cái, lại rải lên gia vị, liền cầm lấy đưa cho khách hàng.

"Cảm ơn bà chủ nhỏ."

Vị hàng nhận lấy, chia một cái cho người bạn bên cạnh, trực tiếp ăn ngay.

Tràng vịt vị giòn nộn, độ lửa nướng tới vừa phải, gia vị trên mặt ăn vào cực kỳ đã ghiền.

Ba rổ đồ nướng cuối cùng, thực mau được Nguyễn Miên Man nướng xong, mà bên ngoài quán, còn có rất nhiều khách hàng căn bản không ăn đủ.

"Bà chủ nhỏ, mới hơn 11 giờ một chút, cô lại nướng một lúc nữa đi."

"Đúng vậy, đồ cô nướng ăn quá ngon, căn bản không ăn đủ."

Nguyễn Miên Man nghe được nhóm khách hàng nói, dở khóc dở cười: "Nguyên liệu trong tiệm đều dùng hết rồi, cũng không thể nướng xiên tre cho mọi người ăn được."

Nghe được lời cô nói, khách hàng cười: "Ha ha, xiên tre nướng cũng có thể đấy!"

"Đúng vậy, là chính bà chủ nói, xiên tre nướng tôi cũng mua."

Nhóm Khách hàng vui đùa, lại có người nghiêm túc nói: "Tôi có thể đi mấy quán khác mua nguyên liệu nấu ăn cho cô nướng!"

Lúc này đã khuya, ngày thường cô bé của anh đã sớm đi ngủ, nghe được bọn họ còn định giữ người lại nướng đồ, Tư Cảnh Lâm nhàn nhạt liếc người đề nghị đi mua nguyên liệu về.

"Ách...... Tôi nói giỡn." Đối diện với ánh mắt không giận tự uy, vốn dĩ cảm thấy chính mình nghĩ được một cái ý kiến hay mà có chút kích động, vị khách này nháy mắt ủ rũ.

"Đúng, bà chủ cũng vất vả một ngày rồi, vẫn là để cô ấy trở về nghỉ ngơi đi."

"Bà chủ, ngày mai cô còn bán đồ nướng BBQ không?"

"Tôi cảm thấy cô có tay nghề này, nhân lúc còn sớm đừng bán cơm chiên, trực tiếp bán món nướng BBQ rất tốt đấy!"

"Cơm chiên thì làm sao? Bà chủ chiên cơm ăn rất ngon, anh đừng đề xuất ý kiến vớ vẩn."

"Chính là quầy hàng của cô ở đâu? Ngày mai tôi đi chiếu cố sinh ý."

Nhóm khách hàng mồm năm miệng mười hướng Nguyễn Miên Man hỏi, cô còn chưa có mở miệng trả lời, trước nhìn thấy ông chủ quán nướng tay bọc băng gạc cùng vợ vội vàng từ bệnh viện trở về.

"Thế nào, tay anh không có trở ngại đi?"

Nguyễn Miên Man dứt lời, khách hàng chung quanh cũng sôi nổi hướng ánh mắt quan tâm tới ông chủ quán nướng.

"Bác sĩ xử lý qua, không có việc gì." Ông chủ nói xong, phát hiện nguyên liệu nấu ăn trên sạp đều hết sạch, có điểm kinh ngạc, "Này...... Đều bán hết rồi?"

Nghe vậy, nhóm khách hàng lập tức nói: "Ông chủ sao không chuẩn bị nhiều nguyên liệu một chút, chúng tôi cũng chưa ăn đủ."

"Đúng vậy, quá ít, ăn đến một chút đều không đã ghiền."

"Xin lỗi, xin lỗi, tôi lần sau chú ý." Lời nói là nói như vậy, nhưng ông chủ quán nướng hiển nhiên tự biết lấy mình, biết lấy tay nghề của mình, nguyên liệu hôm nay chuẩn bị không thể bán xong, cho nên chỉ là thuận miệng đáp ứng mà thôi.

Ứng phó xong khách hàng, hắn nhìn về phía đôi tình nhân dù dung mạo hay khí chất đều thực ưu tú đi từ trong quầy ra: "Hôm nay thật là cảm ơn hai người!"

"Không cần khách khí."

Ông chủ đã trở về, nơi này liền không còn chuyện gì, Nguyễn Miên Man nói xong, nhìn Tư Cảnh Lâm một cái, cùng anh chuẩn bị rời đi.

"Ai! Từ từ!" Ông chủ nhìn thấy bọn họ chuẩn bị đi, một bên kêu một bên lấy tiền từ trong hộp ra.

Dư quang nhìn đến động tác của hắn, Nguyễn Miên Man lôi kéo Tư Cảnh Lâm đi phía trước cũng không quay đầu lại, thực mau biến mất ở trong đám người.

Nhóm khách hàng thấy vậy, càng thêm hảo cảm với bà chủ nhỏ, khuyên ông chủ quán nướng hai câu, làm hắn đừng để trong lòng cũng rồi dần dần tản ra.

"Thật là gặp được người tốt!" Ông chủ quán nướng nhìn sạp hàng sạch sẽ nguyên liệu nấu ăn cùng rương tiền tràn đầy, nhịn không được nói.

"Vậy cũng là anh hảo tâm có hảo báo." Lời nói là lời hay, nhưng trong giọng nói của bà vợ lại mang theo một tia cảm xúc.

Nhiều năm vợ chồng như vậy, ông chủ tự nhiên nghe ra, dùng cánh tay không bị thương vỗ vỗ vợ, nhẹ giọng nói: "Một đứa nhỏ như vậy, tôi cũng không thể trơ mắt nhìn thằng bé hắn xảy ra chuyện trong quán chúng ta."

Vợ hắn cũng không phải cảm thấy hắn không nên cứu người, rốt cuộc đó là sự tình liên quan tới nửa đời sau của một đứa nhỏ, chính cô cũng là một người mẹ, còn không có nhẫn tâm như vậy.

Chỉ là thấy chồng bị thương, đặc biệt là đi bệnh viện nhìn rõ ràng, xem chồng đau đến đôi mắt đều đỏ, trong lòng không tránh được có chút bực mình.

"Nói đến nói đi, đều do ba của thằng bé, đến đứa nhỏ cũng ôm không xong còn không biết xấu hổ chơi di động." Cuối cùng, bà chủ quán nướng chỉ có thể đem oán khí phát tiết trên người đầu sỏ gây tội.

Bình Luận (0)
Comment