Lần đầu tiên khi Tô Tô nhìn thấy những cái bánh trung thu này thì cô đã nghĩ xem kỹ thì thấy bánh trung thu nhân thịt băm này tròn vo, nhìn giống như một mặt trăng tròn, hơn nữa còn rất đầy đặn.
Nếu như nói bánh trung thu nhân thịt băm mang lại cho Tô Tô cái cảm giác đầu tiên là đáng yêu, thì bánh trung thu da tuyết lại khiến chị ấy có cảm giác như thần tiên.
Chị ấy không biết bánh trung thu da tuyết đã được làm như thế nào, mà nó còn tinh xảo và đẹp hơn bánh trung thu da tuyết được bán ở bên ngoài, không nhiễm tạp chất, còn trông giống như viên ngọc trắng vậy. Bánh trung thu da tuyết ở trên mạng nhìn vô cùng đẹp mắt, nhưng thật ra hầu hết là do sử dụng bộ lọc ảnh. Tới bây giờ mà Tô Tô chưa từng thấy cái bánh trung thu da tuyết nào mà vừa thuần khiết vừa sạch như thế này ở ngoài đời.
Cái bánh trung thu da tuyết này đã biến tưởng tượng của Tô Tô thành hiện thực, hóa ra, trên đời thật sự có bánh trung thu da tuyết thuần khiết như vậy, giống có bộ lọc trời sinh vậy.
Trong truyền thuyết, sau khi Hằng Nga bay lên cung trăng và trở thành tiên, mọi người bắt đầu cúng cho Hằng Nga, từ đó thì có ngày tết trung thu.
Nếu như trên thế giới này thật sự có Hằng Nga, thì chỉ có cái bánh trung thu da tuyết này mới xứng đáng để dâng lên cho tiên nữ thôi.
Tô Tô nhìn cái bánh trung thu da tuyết, ánh mắt của chị ấy lấp lánh, trong lòng thèm ăn vô cùng, thế nên chị ấy đã lập tức chạy tới trước quầy thu tiền, nói với Kỳ Tử Hoài rằng mình mua tám cái bánh trung thu da tuyết, mua hết cả số bánh trung thu da tuyết đã làm xong.
Đặt bên cạnh bánh trung thu da tuyết, là bánh trung thu nhân thịt băm tròn vo.
Ban đầu Tô Tô không nhìn ra đây là bánh trung thu nhân thịt băm, bởi vì nhân bánh được ẩn ở bên trong bánh, vậy nên chị ấy đã hỏi: “Đây là bánh trung thu gì thế?"
“Là bánh trung thu nhân thịt băm.”
Sau khi Tô Tô nghe Kỳ Tử Hoài nói xong thì trong lòng chị ấy có chút thất vọng, bởi vì chị ấy không thích bánh trung thu nhân thịt băm.
Bánh trung thu nhân thịt băm được phổ biến rộng rãi ở khu vực đồng bằng Trường Giang. Tô là người Tứ Xuyên - Trung Khánh nên từ nhỏ chị ấy đã ăn bánh trung thu nhân ngọt.
Sau khi tới Hải Thị và đi làm thì chị ấy đã được tiếp xúc với rất nhiều các loại bánh trung thu. Tô Tô là người có kiến thức rộng, nên chị ấy không hề thấy bánh trung thu nhân thịt băm kì lạ giống như Ngô Văn Văn. Nhưng chị ấy nghĩ bánh trung thu nhân thịt băm là vô vị.
Chị ấy đã ăn bánh trung thu nhân thịt băm rồi, nhưng mà bánh trung thu nhân thịt băm để lại ấn tượng không mấy tốt đẹp với chị ấy, nó quá nhiều dầu, nhân thịt bên trong vừa cứng vừa mặn, đến mức khiến cho một người thích ăn mặn như chị ấy không thể chấp nhận nổi, thì có thể tưởng tượng nó không ngon đến mức nào.
Bánh trung thu nhân thịt băm vô vị như vậy, bỏ đi thì tiếc, dẫu sao giá của một cái bánh trung thu nhân thịt băm giá cũng không hề rẻ, mà bên trong lại có thịt, nên nếu vứt bỏ thì thật sự rất không xứng với hình tượng người kế tục xã hội chủ nghĩa cần cù và tiết kiệm.
Cho nên mặc dù nhiều lần thử nhiều lần thất bại, nhưng vì không để lãng phí thức ăn nên chị ấy cũng ăn hết cái bánh trung thu nhân thịt băm không ngon đó.
Sau lần đó thì cô ấy nhanh chóng đưa bánh trung thu nhân thịt băm vào danh sách đen, trong lòng thầm xem bánh trung thu nhân thịt băm và bánh trung thu thịt heo nướng là cùng một loại, cái sau là ma quỷ, cái trước là vô bổ, cả hai đều không muốn mua!
Nhưng bây giờ Tô Tô lại thấy bánh trung thu nhân thịt băm đẹp đến khó tin, trong lòng chị ấy vừa do dự vừa có chút rung động. Dù sao thì tay nghề của bà chủ xuất sắc như vậy, ngay cả bánh trung thu da tuyết mà cũng làm đẹp như vậy, thì chắc có lẽ bánh trung thu nhân thịt băm cũng sẽ không tệ tới nỗi nào.
Bà chủ, cô có cảm nhận được sự yêu thương và tin tưởng của tôi chưa! Tô Tô thấy chết không sờn.
Cuối cùng, mặc dù Tô Tô chỉ mua một cái bánh trung thu nhân thịt băm, nhưng cũng xem như là mua rồi.
Sau khi tính tiền xong, Tô Tô rời khỏi tiệm cơm Bạch Ký và đi trên con đường quay về công ty. Đã nhiều năm như vậy, mặc dù có chút bất nhã, nhưng chị ấy vẫn không thay đổi được thói quen hồi đi học là thích ăn đồ gì đó khi đang đi ở trên đường. Ăn đồ ăn trên đường ngon hơn lúc bình thường một chút.
Vì vậy chị ấy đã trực tiếp mở túi đựng bánh trung thu ra và lấy một cái bánh trung thu da tuyết vị kem trứng, sau khi cắn một miếng xong, chị ấy mở to đôi mắt.
“Ôi, ngon thật.” Tô Tô ôm mặt, lúc này chị ấy cảm thấy bản thân hạnh phúc vô cùng.