Thịnh Tu Viễn cúi đầu nhìn Tô Tô, chân mày xinh đẹp khẽ nhíu lại, trên người toát ra loại khí thế không giận tự uy.
Dưới khí thế này, Tô Tô có cảm giác chân của mình muốn mềm nhũn ra, trong lúc chị ấy nghĩ phải đón nhận xét xử cuối cùng, nhưng lúc này bên tai lại truyền đến giọng nói của chủ tịch.
“Cô đang ăn cái gì vậy?”
“Là bánh trung thu da tuyết.” Tô Tô giống như con chim cút vậy, không ngừng gật đầu, cả người đắm chìm trong sự kích động khi chủ tịch lại nói chuyện với chị ấy.
“Ăn ngon không?”
Dưới sự kích động này, cũng vì hôm nay chịu kích thích quá lớn nên đầu óc chị ấy gần như bị chạm mạch. Vì để tránh bị sa thải vì vi phạm quy định, chị ấy giống như một nước bại trận phải dâng báu vật cho nước chiến thắng, dùng hai tay dâng cái bánh trung thu da tuyết yêu thích nhất của mình lên trước mặt Thịnh Tu Viễn.
“Chủ tịch, bánh trung thu da tuyết của tiệm này ngon lắm, khi nãy tôi còn ăn đến tận sáu cái, anh có muốn ăn thử một chút không?”
Đồng nghiệp khiếp sợ: “...”
Thịnh Tu Viễn lấy cái bánh trung thu da tuyết ở trong tay của Tô Tô: “...”
Tô Tô định thần lại: “...” Sao mình có thể nói ra những lời như vậy chứ? Đợi lát nữa đi viết lại sơ yếu lý lịch rồi rải CV tiếp thôi.
...
Trợ lý cảm thấy anh ta đã gặp phải chuyện thần kỳ nhất trong công việc của cuộc đời mình.
Chủ tịch bắt gặp nhân viên ăn gì đó ở phòng làm việc, nhưng cũng không ngăn đối phương lại. Dĩ nhiên đây không phải là điều khiến trợ lý kinh ngạc, bởi vì tính tình của chủ tịch hiền hòa, từ trước đến giờ không phải người thích tùy tiện sa thải nhân viên, càng sẽ không nổi giận vì loại chuyện nhỏ nhặt này.
Điều khiến người trợ lý ngạc nhiên chính là, chủ tịch lại nhận quà vặt mà nhân viên đưa cho!
Mặc dù chủ tịch là người thân thiện, nhưng chủ tịch cũng không thân thiện đến mức này! Chủ tịch vậy mà lại cùng cấp dưới chia sẻ đồ ăn vặt! Mà nữ cấp dưới kia lại lấy ra một món tráng miệng trông vô cùng tinh xảo và đáng yêu nữa chứ!
Trợ lý đã làm việc bên cạnh chủ tịch nhiều năm, anh ta hiểu rất rõ thói quen sinh hoạt của chủ tịch, chủ tịch không hề thích đồ ngọt nên mỗi lần uống cà phê đều không bỏ thêm đường, là một người cứng rắn, trực tiếp uống cà phê nguyên chất.
Hôm nay mặt trời mọc đằng tây sao? Trợ lý hoảng hốt.
Thịnh Tu Viễn cầm bọc bánh trung thu da tuyết tỏa ra hơi lạnh, hoàn toàn không để ý đến trợ lý bên cạnh muốn nói rồi lại thôi.
Sở dĩ anh ta nhận lấy hai chiếc bánh trung thu da tuyết này cũng không phải vì muốn ăn bánh trung thu, mà bởi vì hoa văn trên đó thật sự quá tinh xảo, các chi tiết hoa văn được chạm trổ tỉ mỉ, mỹ quan phức tạp, làm cho hai mắt anh ta sáng ngời khi nhìn thấy.
Vợ anh ta chắc hẳn sẽ thích kiểu hoa văn này.
Khi anh ta đang chuẩn bị cất chiếc bánh trung thu đi, bởi vì cách rất gần, mùi thơm mát lạnh của chiếc bánh trung thu đã truyền tới đầu mũi anh ta.
Mùi thơm của bánh trung thu không rõ rệt, nếu không phải sáp lại gần, hoàn toàn không ngửi thấy. Nhưng nếu ngửi thấy, lập tức sẽ bị hương thơm ngọt ngào độc đáo này hấp dẫn. Hơi mát lành lạnh, mùi thơm từ gạo nếp của bánh da tuyết, vị chua ngọt của dứa đọng lại ở hai bên.
Kết hợp thành hai hương thơm mát lôi cuốn.
Thịnh Tu Viễn nhíu mày, vị giác của anh ta khá nhạy cảm với đồ ngọt, vị ngọt rất bình thường trong mắt người khác, anh ta sẽ cảm thấy rất ngọt,
Cho nên anh ta không thích ăn đồ ngọt. Anh ta không muốn ăn chiếc bánh trung thu da tuyết nhân dứa này, nhưng hương thơm mát lạnh ngập tràn trong không khí khiến anh ta càng tò mò về chiếc bánh trung thu da tuyết nhân dứa. Hương thơm mát lạnh này không phải là hương thơm ngọt ngào béo ngậy, mà là hương thanh mát,
Nó không quá khác với món tráng miệng trong ấn tượng của anh ta.
Thịnh Tu Viễn quyết định tuân theo sự tò mò của mình, thử xem bánh trung thu da tuyết có hương vị thế nào.
Lúc vừa cho chiếc bánh trung thu da tuyết nhân dứa vào miệng, anh ta có hơi thất vọng, mặc dù có thể cảm nhận được chiếc bánh trung thu này cũng không quá béo ngậy, nhưng mà nó cũng chỉ không ngọt thôi, không có gì làm cho người ta quá ngạc nhiên cả, nhưng khi anh ta nhai kỹ, mọi thứ dần trở nên khác biệt. Nhân dứa được làm từ dứa tươi, sữa bò cùng với các nguyên liệu khác tạo thành, có độ chua vừa phải, cũng có độ ngọt vừa phải. Vị chua và vị ngọt không thể tách rời, bổ sung cho nhau, phối hợp vô cùng ăn ý, tạo nên hai hương vị độc đáo khiến người ta không thể quên sau hai lần cắn.
Nếu như nói nhân dứa là vua của hương vị trong chiếc bánh trung thu này, vỏ bánh tuyết chính là kỵ sĩ của hương vị. Hương vị của vỏ bánh tuyết cũng không quá gắt, nhưng mùi vị lại rất tuyệt vời, mềm dẻo thơm mát, ăn cùng với nhân dứa, càng nhai càng thơm, hoàn thành trải nghiệm vị giác tuyệt diệu, làm cho người ta chỉ muốn lưu giữ hương vị này.