Bình thường vào thời điểm này, anh ta luôn cùng lũ bạn đến quán bar đập phá, chơi đến độ mụ mị đầu óc, không phân biệt được ngày đêm.
Nếu như so sánh sự náo nhiệt của chợ đêm với quán bar, tuy không có kích thích trai gái, nhưng lại mộc mạc ấm áp, thứ tình người càng ngày càng ít thấy ở thành phố lớn.
Vũ Văn Hàng đã lâu rồi không ngẩng đầu, nhìn bầu trời trên cao. Anh ta kinh ngạc phát hiện mặt trăng càng ngày càng tròn, tính thời gian thì hình như sắp đến trung thu rồi.
Là một người không có nhạy cảm về thời gian, anh ấy chỉ đến cửa hàng mua đồ ăn thôi, chứ có bao giờ nhớ ra được sắp đến ngày lễ gì đâu.
Chẳng trách tiệm ăn Bách Ký bán bánh trung thu, Văn Vũ Hàng bất giác nghĩ ra.
Hiếm lắm anh ta mới cảm tính, móc điện thoại ra, tách tách hai tấm ảnh bánh trung thu, sau đó rồi đăng lên newfeed.
[Gửi lời chúc trung thu vui vẻ đến tất cả mọi người]
Điện thoại truyền đến âm thanh nhắc nhở, hiển thị có người vào bình luận động thái của anh ta.
Bạn A: [Trời ơi, loại bánh trung thu này đẹp ghê, bạn gái ta chắc chắn sẽ thích lắm, anh Văn mua ở đâu thế?]
Bạn B: [Bề ngoài của cái bánh trung thu da tuyết này trông quen mắt thế, có phải từng lên hot search không nhỉ?]
Vũ Văn Hàng hiếm khi muốn hỏi han mọi người dịp trung thu, không ngờ rằng bao nhiêu tin nhắn đến đều là hỏi anh ta mua bánh trung thu ở quán nào, căn bản chẳng có ai quan tâm đến anh ta, khiến cho Văn Vũ Hàng như bị dội một gáo nước lạnh, nhiệt huyết cũng chẳng còn nữa.
[Hứ, không nói có các ngươi biết, mấy người tự mà đoán đi, ta mua hẳn mười cái cơ.]
Kỷ Tử Hoài sau khi nhìn Văn Vũ Hàng rời đi, cuối cùng cũng yên tâm, thu lại dáng vẻ đề phòng.
Bạch Nhất Nặc đang dọn dẹp bàn ghế thì thấy Kỷ Tử Hoài đi đến trước mặt mình nói:
"Cô chủ, nếu như cô thiếu tiền thì cứ nói với tôi. Bố của tôi cho tôi rất nhiều tiền."
Giọng điệu của cậu ấy có chút thiếu tự nhiên, giọng bé lí nhí:
"Showbiz không dễ sống đâu, cô đừng tham gia."
“Yên tâm, tôi không có ý nghĩ này, bây giờ tôi chỉ muốn đàng hoàng mở cửa tiệm.” Bạch Nhất Nặc nghiêm túc nói.
Kỷ Tử Hoài giống như được uống một viên thuốc an thần, bình tĩnh trở lại.
Anh ấy lo sợ rằng Bạch Nhất Nặc thật sự sẽ bị Vũ Văn Hàng thuyết phục, từ bỏ việc làm đầu bếp.
Từ bề ngoài của Kỷ Tử Hoài, Bạch Nhất Nặc có thể nhìn ra được gia cảnh của anh ấy không tệ, nếu không thì sao có thể nuôi dạy thành một người có tính tình sạch sẽ đơn thuần như vậy, vì thế nói đùa: “Vì sao cha anh lại cho anh nhiều tiền như vậy?”
“Tôi không biết.” Kỷ Tử Hoài lắc đầu: “Ông ấy nói với tôi, nếu như lăn lộn không được tốt, thì về nhà thừa kế gia sản.”
Bạch Nhất Nặc tò mò hỏi: “Có nhiều tài sản không?”
Vốn dĩ trong lòng Bạch Nhất Nặc không hề bị dao động, nhưng mà sau khi nghe Kỷ Tử Hoài nói: “........”
Cô nghĩ về kiếp trước giàu sang quyền quý của mình, lại nhìn vào cuộc sống tầm thường kiếp này, mặc dù không có ham muốn tiền bạc, nhưng mà bỗng nhiên cảm thấy có chút mệt tâm.
“Anh tự làm việc đi, tôi muốn đi nghỉ ngơi.”
Kỷ Tử Hoài nhìn bóng lưng Bạch Nhất Nặc, vẻ mặt mờ mịt, không biết vì sao Bạch Nhất Nặc bỏ lại chiếc giẻ lau và không giúp anh ấy nữa.
Anh ấy đành phải nhặt giẻ lau lên, tiếp tục lau bàn. Sau khi không thể hiểu nổi phản ứng ứng của Bạch Nhất Nặc, anh ấy dứt khoát vứt qua sau đầu, bắt đầu suy xét chuyện của Vũ Văn Hàng.
Chuyện gì đã xảy ra với người tự nhận mình là fans của anh ấy?
Lúc thì muốn cướp công việc của anh ấy, lúc thì muốn giành bà chủ của anh ấy
Nhóm fans này có thật sự là những người hâm mộ chân chính? Kỷ Tử Hoài rơi vào trầm tư.
Sau khi suy nghĩ một lúc, anh ấy cầm điện thoại lên, đăng một động thái mới.
@ ký ức JY: “Tôi không phản đối các bạn đến Tiệm cơm Bạch Ký, nhưng mà các bạn có thể đừng có, ý nghĩ khác ngoài chuyện ăn cơm không?”
Fans thấy được động thái này: “???”
Vì sao mỗi một chữ trong câu này bọn họ đều hiểu, nhưng khi kết hợp cùng một chỗ thì bọn họ đọc không hiểu? Trừ việc bọn họ ăn cơm ở cửa tiệm ra, họ sẽ có ý nghĩ gì chứ?
Sau khi chủ streamer của họ đến Tiệm cơm Bạch Ký, phong cách càng ngày càng kỳ lạ, khiến cho họ không thể hiểu được.