Tư Tuyết từ sau cái hôm được ăn qua món bánh trung thu da tuyết, thù cố ý hỏi mẹ Từ cửa tiệm làm bánh trung thu ở chỗ nào, ngày thứ hai liền đi theo địa chỉ tìm đến tiệm cơm Bạch Ký.
Tuy rằng bên ngoài của tiệm cơm Bạch Ký cùng với trong tưởng tượng của bà ấy có hơi không giống nhau, nhưng bà ấy không những không thất vọng, ngược lại càng thêm có hứng thú. Loại cửa tiệm nhỏ này lại làm ra bánh trung thu ngon như thế, làm cho bà ấy có loại cảm giác tuyệt duyệt tìm thấy kho báu.
Thời điểm lúc bà ấy đến rất vừa vặn, đúng lúc là ngày cuối cùng bán bánh trung thu, cướp được mười cái bánh trung thu cuối cùng. Lúc đầu bà ấy nghĩ sẽ ăn một ít, đem một phần còn lại giữ lại cho chồng của mình, xem thử ông ấy thích ăn hay không.
Nhưng đến sau khi bà ấy ăn miếng bánh trung thu đầu tiên, bà ấy liền quẳng đi suy nghĩ này. Dù sao chồng mình cũng không thích ăn đồ ngọt, không cần thiết cho ông ấy ăn.
Sau khi ăn qua các món khác của tiệm cơm Bạch Ký, bà ấy càng phát hiện bản thân tìm thấy kho báu rồi.
Tư Tuyết giữ chức vụ tại học viện nghệ thuật Hải Đại, đường đi chỉ cách Tiệm cơm Bạch Ký hai mươi phút. Tư Tuyết dạy xong tiết học cuối cùng, đắn đo một hồi, rời khỏi trường học đi tới Tiệm cơm Bạch Ký, chuẩn bị đến Tiệm cơm Bạch Ký ăn thịt viên hầm.
Mặc dù đã quen ăn của ngon vật lạ, nhưng mà thịt viên ở Tiệm cơm Bạch Ký không giống vậy, ăn vào ngọt lịm, môi với răng lưu giữ mùi hương, khiến người ta ăn một lần là không thể quên được mùi vị kia, rất phù hợp với sở thích ăn uống thanh đạm của bà ấy.
Mặc dù đã ăn nó rất nhiều lần, nhưng mà Tư Tuyết hoàn toàn không có cảm giác chán ngấy. Trước đó, bà ấy cũng không ngờ rằng bản thân có thể liên tục ăn một món trong nhiều ngày liền.
Bà ấy bước vào tiệm cơm, điều làm bà ấy không ngờ tới chính là, vậy mà trong tiệm lại có một người quen.
Trong bữa tiệc ngày đó, mẹ Từ người mang bánh trung thu đến trở thành ngôi sao sáng nhất trên sân. Tất cả các quý bà giàu có bao gồm cả Tư Tuyết, đều hỏi thăm mẹ Từ địa chỉ của cửa hàng làm bánh trung thu.
Bà Lý và mẹ Từ không hợp nhau, mặc dù trong lòng ngứa ngáy, muốn biết địa chỉ của Tiệm cơm Bạch Ký, nhưng bà ta không thể cúi mặt xuống cầu xin mẹ Từ.
Sau khi bà ta về đến nhà, trằn trọc mãi, vẫn không nhịn được, sau cùng cân nhắc lựa chọn chiến thuật vòng vo, tìm được một quý bà giàu có thân quen, đã hỏi địa chỉ của Tiệm cơm Bạch Ký.
Lúc ấy vị quý bà giàu có kia tò mò hỏi bà Lý: “Bà Từ đã nói cửa tiệm này không phải một nhà hàng xa hoa, không phải bà bảo nhà hàng không xa hoa thì không ăn sao?”
Bà Lý là một trong những người tinh tế nhất trong nhóm của các bà, mỗi ngày vòng bạn bè đều tràn ngập những bức ảnh tự chụp về cuộc sống tiếng tăm, chi phí ra vào nhà hàng chưa bao giờ dưới năm con số.
Bà Lý mỉm cười để che đi sự ngượng ngùng của mình: “Tôi không có ý định đi ăn, tôi chỉ cảm thấy chiếc bánh này khá đẹp mắt, vừa rồi tôi đã quên chụp một bức ảnh, tôi chỉ muốn chụp một tấm ảnh mà thôi.”
Quý bà giàu có đột nhiên ngộ ra, điều này mới phù hợp với hình tượng của bà Lý.
Sau khi có được địa chỉ của Tiệm cơm Bạch Ký, bà Lý tránh mặt mọi người, ngựa không dừng vó đi tới Tiệm cơm Bạch Ký.
Một bên bà ta nhìn cách bày trí xung quanh, một bên có phần ghét bỏ đi vào Tiệm cơm Bạch Ký, trong lòng không ngừng lẩm bẩm: “Cảm giác low quá, đây thật sự là cửa tiệm làm ra bánh trung thu sao?”
Không chờ bà ta quyết định xem đến cùng có nên ăn bánh trung thu do cửa tiệm này làm ra hay không, Bạch nhất Nặc đã nói với bà ta là không có.
Bà Lý: “???” Có phải bà chủ đã nhìn ra bà ta ghét bỏ nên chĩa mũi nhọn vào bà ta không?
Bạch Nhất Nặc không biết ý nghĩ của bà Lý, nghiêm túc giải thích cho bà ta lý do tại sao đã lấy bánh trung thu ra khỏi kệ.
Trong lòng bà Lý có chút thất vọng, ánh mắt đảo qua thực đơn trên tường, trong lòng nghĩ: “Cơm chiên trứng……Cơm chiên thịt bò……Nước ô mai……Cảm giác tất cả đều là món ăn gia đình.”
Bà ta cố tình đến Tiệm cơm Bạch Ký không phải vì muốn ăn cơm nhà, nếu muốn ăn cơm nhà, tay nghề của người giúp việc trong nhà cực kỳ tốt, không cần thiết phải ra bên ngoài ăn ở một tiệm cơm nhỏ không biết vệ sinh thế nào.
Ngay khi bà Lý chuẩn bị rời đi, ánh mắt của bà ta lia nhanh tới phía dưới cùng thưc đơn, bước chân đột nhiên dừng lại một chút, buột miệng nói vậy: “Cua hấp cam? Chỗ này của cô còn có thể làm cua hấp cam sao.”
Cua hấp cam không phải là một món ăn đơn giản, từ khâu xử lý quả cam tới khi cho vào nồi hấp cách thủy ít nhất cũng phải mất hai tiếng đồng hồ. Làm cua hấp cam không chỉ trình tự rườm rà, hao phí thời gian dài, mà yêu cầu đối với người đầu bếp cũng rất cao. Làm tốt thì gọi là cua hấp cam, làm không tốt thì giống như bánh trung thu nhân dâu tây xào gọi chung là nguyên liệu hắc ám.