Bà Lý không nhịn được mà ăn một miếng rồi một miếng, ăn thật nhanh cua hấp cam trước mặt mình, chẳng bao lâu sau, cua hấp cam ở trước mặt đã bị bà ta ăn sạch.
Bà ta nhìn nước sốt trong vách của quả cam, trong lòng có chút tiếc nuối, trong đầu bỗng nhiên nảy ra một suy nghĩ. Bà ta nhìn mọi người xung quanh, sau khi nhận ra những người khác đều không chú ý tới bà ta, lặng lẽ dùng chiếc thìa bắt đầu súc vách trong của quả cam.
Khi làm ra hành động thè lưỡi liếm này, bà ta nghĩ tới thời thơ ấu cũng chẳng mấy giàu sang gì, bà ta cũng sẽ giống như bao bạn học của mình, coi một hai miếng đồ ăn vặt là vật báu, sau khi ăn xong còn lật qua lật lại túi bao bì, để đảm bảo rằng mình đã ăn hết đồ ăn vặt rồi. Sau khi ăn hết đồ ăn có trong túi đóng gói, bà ta còn liếm liếm ngón tay của mình.
Nhưng mà bà ta của hiện tại, không ngần ngại cắt lát mỏng cũng chẳng ngại tỉ mỉ, chi phí tiêu dùng đã tăng lên một con số trên trời khó có thể tượng tượng được khi còn nhỏ.
Lúc chưa giàu có, lúc bà ta được ăn là hạnh phúc nhất, sau khi trở nên giàu có, bà ta có càng hạnh phúc không?
Hình như là không. Bà ta bắt đầu trở nên đua đòi, càng trở nên hư vinh, mỗi ngày đều tự hỏi xem đồ người ta ăn đắt thế nào tốt thế nào, rơi vào vực thẳm của dục vọng.
Bà Lý ăn sạch chỗ nước súp múc từ bên trong vách của quả cam, mới để cua hấp cam trên tay xuống.
Sau khi ăn xong cua hấp cam, bà ta không khỏi cảm thấy tiệm cơm nhỏ này dường như cũng trở nên không tệ lắm, ít nhất tiệm cơm này đã khiến cho bà ta tìm lại được niềm hạnh phúc từng có, đơn giản là niềm vui đến từ đồ ăn, mà không phải tiền tài và ham muốn.
Thế mà ngay tại thời điểm bà Lý bùi ngùi, bên tai bà ta truyền tới một giọng nói vừa thanh lịch lại vừa quen thuộc: “Bà Lý, chào bà.”
Bà Lý nghiêng đầu, nhìn về nơi có giọng nói phát ra, phát hiện người chào hỏi bà ta vậy mà là Tư Tuyết.
Bà Lý sững người tại chỗ: “..........” Bà ta rút lại lời nói của mình, tiệm cơm này một chút cũng không hề tốt!
………………………………
Doanh số bán cua hấp cam rất tốt.
Nhưng mà Bạch Nhất Nặc không ngờ rằng cua hấp cam có giá tiền cao ngất ngưởng như vậy lại có doanh số tốt đến thế, dù sao cua hấp cam đã vượt qua gà sốt tiêu trở thành món ăn đắt nhất trong tiệm, cô vốn tưởng rằng túi tiền của khách hàng sẽ không kham nổi, không ngờ bọn họ lại có nhiều tiền hơn so với tượng tưởng của cô
Sau khi nhìn thấy món ăn mới ở Tiệm cơm Bạch Ký, không ít thực khách trung thành không thèm nghĩ ngợi, trực tiếp gọi món ăn mới.
Bạch Nhất Nặc tò mò hỏi một vị khách hàng cũ: “Anh không sợ món cua hấp cam tôi làm không ngon sao?
Sau khi vị khách đó nghe Bạch Nhất Nặc nói xong, vô cùng khiếp sợ nói: “Bà chủ, cô không nên tự ti với tay nghề của mình. Nếu nói cô làm món nào ăn không ngon, thì tôi đây chính là thức ăn của heo.”
Bạch Nhất Nặc mỉm cười, đôi mắt xinh đẹp cong thành trăng lưỡi liềm: “Cảm ơn.”
Nhưng sau khi vị khách kia suy nghĩ, lại nói: “Nhưng mà tôi mua cua hấp cam không phải vì cảm thấy cô làm đồ ăn ngon.”
Bạch Nhất Nặc tò mò hỏi: “Vậy thì vì sao chứ?”
Khách hàng vỗ ngực, có chút đắc ý: “Tất nhiên là lo trước tính sau, nếu bỏ lỡ cơ hội lần này, về sau không mua được cua hấp cam nữa thì phải làm sao bây giờ?”
Bạch Nhất Nặc nghi ngờ hỏi: “Vì sao lại nói như vậy? Cua hấp cam vừa lên kệ thôi mà.”
Khách hàng nghe vậy, vẻ mặt cực kỳ đáng thương: “Lúc bánh đậu xanh mới lên kệ, tôi không hề quý trọng nó, sau khi nó lên hot search, tôi không còn cướp được nữa. Lúc bánh trung thu lên kệ, tôi cảm thấy tôi còn có thể chờ thêm một chút, kết quả bánh trung thu cũng không có. Bây giờ hai món này đều không bán, phải sang năm mới có thể lên kệ. Bỏ lỡ cơ hội lần này thì phải chờ thêm một năm. Bây giờ tôi nghĩ không cần biết cua hấp cam có ngon hay không, tôi ăn hết!”
Bạch Nhất Nặc: “.......Thật ra anh đã đoán được suy nghĩ của tôi, thật ra tôi định bụng sau khi nấu hết một thùng cua mà bạn tặng cho tôi, sẽ không bán cua hấp cam nữa. Căn cứ vào tốc độ mua bán hiện tại, hai ngày là có thể sử dụng hết những con cua đó.
Vậy mà anh ta lại đoán đúng!
Nhưng mà vị khách này không hề thấy vui vẻ chút nào, trái lại rất muốn khóc: “Bà chủ, đừng mà. Con cua đáng yêu như thế kia, sao có thể không ăn con cua chứ?”
Triệu Tư Kỳ vừa bước vào trong cửa tiệm, sau khi nghe Bạch Nhất Nặc nói vậy, không nhịn được chạy vọt tới, tức tốc nói: “Không được đâu bà chủ, chị tuyệt đối đừng ngược đãi fans mà.”
Bạch Nhất Nặc ngẩn người ra, ngược đãi fans? Đây là tiếng lóng trên internet à, cô nghe không hiểu.
Triệu Tư kỳ ôm cánh tay của Bạch Nhất Nặc, nếu không phải sợ bị người ta nhìn thấy, cô ấy càng muốn ôm đùi của Bạch Nhất Nặc.
Sau khi cô ấy nếm thử cua hấp cam, mới biết được ý nghĩ từng cảm thấy nó rất đắt của mình ngây thơ như thế nào. Cô ấy lên mạng tìm hiểu cua hấp cam, phát hiện ra đây là một món ăn quốc yến nổi tiếng, phẩm vị siêu cao. Không ngờ rằng bà chủ lại có thể làm ra món ăn lợi hại như vậy, Tiệm cơm Bạch Ký mãi mãi là thần thánh.
Cô ấy tỏ ra vô cùng đáng thương nói: “Bà chủ, em chưa từng ăn quả cam nào thú vị như vậy, em có tiền, chị cứ tha hồ ép khô em đi, đừng bởi vì em là một đóa hoa yêu kiều mềm mại mà thương tiếc em. Chỉ cần cho em một phần cua hấp cam là được.”
Bạch Nhất Nặc không nhịn được mà lùi về phía sau hai bước: “……” Khách hàng của cô thật kỳ lạ!