Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan (Dịch Full)

Chương 16 - Chương 16 - Làm Nước Ô Mai Theo Cách Cũ 7

Chương 16 - Làm nước ô mai theo cách cũ 7
Chương 16 - Làm nước ô mai theo cách cũ 7

Dì Vương đắm chìm trong thế giới không người, ngồi cảm nhận thật rõ mùi vị của món cơm chiên, phải qua một lúc lâu thì bà ấy mới trở về thực tại, lúc này bà ấy mới ý thức được là mình đã ăn quá nhập tâm rồi!

Bà ấy cảm thấy xấu hổ mà vội cầm khăn giấy lên, giả bộ lau miệng một cách tao nhã, nhưng mắt thì vẫn liếc nhìn chung quanh, hy vọng không có ai chú ý tới sự xấu hổ này của bà ấy. 

Cũng may là sau khi cơm được bưng lên, trên bàn cũng đã dần không còn ai ngồi tán gẫu nữa.

Vốn dĩ các bà dì đang nói chuyện phiếm với nhau, lúc ngửi thấy mùi cơm chiên thì họ đều cử động ngón trỏ, bọn họ cũng dần không có ý định nói chuyện với nhau nữa mà thay vào đó là bắt đầu cắm đầu xuống ăn, kể cả dì Lâm đã ăn món cơm chiên thịt bò rồi.

“Củ cải trắng này ngon quá đi!”

“Món dưa muối này còn ngon hơn hơn mẹ tôi ướp, ăn một chút là tôi đã ăn được hai muỗng cơm rồi.”

“Món đậu đũa ngâm này cũng còn non thật, màu sắc thì vẫn còn xanh, không biết con bé đã ngâm món đậu đũa bằng cách nào mà nó có thể vừa ngon vừa hút mắt như thế này.” 

Sau khi mọi người đã ăn no nê rồi, dì Vương vốn định muốn hỏi Bạch Nhất Nặc một câu rằng món dưa muối này làm như thế nào mà ngon như vậy. Nhưng bà ấy suy nghĩ, bây giờ Nhất Nặc mở tiệm cơm, đây cũng là bí quyết gia truyền của người ta, người ta dựa vào điều này để kiếm cơm, bà ấy cũng không nên hỏi quá nhiều.

Vì vậy bà ấy đã đổi ý và hỏi cô: “Nhất Nặc à, món dưa muối này của cháu vừa giòn lại vừa non, ăn kèm với cơm rất ngon. Hiếm khi dì có thể ăn được nhiều như ngày hôm nay đấy, tất cả cũng đều là nhờ món dưa muối này. Cháu có thể bán cho dì một phần dưa muối này không?”

Bạch Nhất Nặc lắc đầu nói: “Dì Vương, cháu cũng không làm món dưa muối này nhiều lắm,  vốn dĩ chỉ dành cho khách trong tiệm ăn mà thôi. Nếu cháu bán cho dì thì tiệm cháu sẽ không còn đủ nữa.”

Mấy bà dì cũng có ý định mua, nhưng chưa kịp mở miệng hỏi thì họ đã cảm thấy buồn khi nghe Bạch Nhất Nặc trả lời. 

Bạch Nhất Nặc suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu dì muốn ăn thì dì cứ vào trong tiệm cháu ăn. Tiệm của cháu mở cửa cả ngày ạ, dưa muối này là miễn phí.”

Dì Lâm nói: “Đúng, chúng ta đều là hàng xóm láng giềng với nhau. Lúc muốn ăn thì cứ tới, chỉ cần đi mấy bước là đã đến rồi!”

Mấy người thấy Bạch Nhất Nặc thật sự không định bán thì họ không thể làm gì khác hơn là từ bỏ. Từ lúc ở đây bắt đầu vào hè, mỗi ngày nóng nực khiến cho người ta bất ổn, nên trong tiệm cũng không thể thiếu bóng dáng bọn họ được. 

Bình thường các dì cũng đã ăn qua các món tẩm bổ, nhưng vào thời khắc đặc biệt này, họ lại được chữa khỏi bằng một chén dưa muối ăn kèm với cơm chiên bình thường không có gì lạ, đúng thật là khớp với câu nói kia —— nhà to nghìn phòng, đêm ngủ chủ cần sáu thước, gia tài bạc triệu, ngày chỉ ba bữa ăn.

Các dì cười nói rất vui vẻ, lúc trở về đã có không ít người vây quanh dì Lâm. 

“Tay nghề nấu ăn của Nhất Nặc thật sự quá xuất sắc. Ngay cả món cơm chiên mà con bé cũng có thể làm ra được như vậy, xem ra mở cái tiệm cơm đó được.”

“Đúng đó, tôi cũng muốn tới chỗ đó ăn cơm mỗi ngày. Không đòi hỏi gì nhiều, cho tôi một dĩa dưa cải muối là được.”

“Nếu như không phải là vì món dưa chưa mà người ta làm là bí mật thì tôi thật sự rất muốn có công thức để tự ở nhà làm. Mùi vị của nó đúng là ngon tuyệt, tôi cũng là một tay ngâm dưa muối, nhưng mà cho tới giờ tôi vẫn chưa ngâm được món dưa muối nào mà ăn kèm với cơm ngon như vậy.”

Lúc này dì Lâm vẫn không quên giới thiệu: “Một người bận rộn như chị thì lãng phí thời gian vào chuyện đó làm gì, thèm ăn cứ đi tới chỗ của Nhất Nặc mà ăn, bảo đảm người ta sẽ cho chị ăn thật no.”

Trong phòng mạt chược, có một số bà dì không đi, nhưng khi thấy dì Vương và những người khác phản hồi lại tốt như vậy thì bọn họ xúm lại, ríu rít hỏi chuyện.

“Thật sự có ngon như chị nói không?”

Dì Vương gật đầu: “Tôi lừa chị làm gì. Mùi vị rất là ngon, mấy ngày nay tôi không còn ăn được mấy muỗng cơm, kết quả là hôm nay ở tiệm của con bé, tôi đã ăn được một tô. Nếu không phải là vì sợ dạ dày khó chịu, không thể làm gì khác hơn là ngừng ăn, thì tôi còn muốn ăn thêm một chén nữa đấy.”

Các bà dì nghe dì Vương nói thì trong lòng bắt đầu cảm thấy tò mò, giống như có con mèo nhỏ đang cào vậy: “Tiểu Vương, vậy ngày mai dẫn chúng tôi tới đó ăn thử đi!”

“Được!”

Bình Luận (0)
Comment