Ban đầu cô mua thịt bò là định dùng để kho, món cơm chiên thịt bò trong tiệm phải có bò kho.
Nhưng mà sau khi cô nhìn thấy chân sau của con bò trên sạp, thay đổi ý nghĩ của mình.
“Thịt bò của chú đều là loại chính thống, vừa mềm lại vừa thơm, lấy về nhà chiên xào chiên mỡ, bao ăn ngon. Cháu nhìn xem đây là phần bắp bò của chân sau, sẽ đắt hơn một chút.”
Loại thịt bò này có thịt màu đỏ thẫm, thớ dài, mỡ gân mỏng ít, bên ngoài hơi khô không dính tay, quả đúng là thịt bò ngon.
Bạch Nhất Nặc gật đầu, thoải mái nói: “Cháu muốn tất cả chỗ này.”
“Được! Chú gói chúng lại cho cháu, đợi lát nữa chú sẽ đưa qua cho cháu.”
Kỷ Tử Hoài đi ra ngoài với cô, sau khi nghe thấy lời của ông chủ, thì vươn tay ra: “Đưa cho cháu đi.”
Chú bán thịt bò thấy thế, có hơi lo lắng: “Các cháu mua bốn mươi cân thịt bò đó, một mình cháu sao xách được chứ, đợi lát nữa chú dùng xe đưa tới cho các cháu sau. Các cháu mua nhiều, không cần khách sáo với chú.”
Kỷ Tử Hoài lắc đầu, ung dung mà cầm túi thịt bò từ trong tay chú, dáng vẻ vân đạm phong khinh, một chút cũng không nhìn ra nét mệt mỏi, nhìn thẳng vào mắt ông chủ.
“Chà, sức lực của cháu ghê gớm thật đấy.” Chú bán thịt bò không khỏi cảm thán: “Lần trước chú đi mua nhà, thằng bé kia làm tiêu thụ chạy sáu tầng lầu với chú, sắc mặt cũng không còn chút máu. Người trẻ tuổi có sức lực như cháu không có nhiều lắm.”
Bạch Nhất Nặc cười nói với Kỷ Tử Hoài: “Cảm ơn, lúc về làm thịt bò cho anh ăn.”
Kỷ Tử Hoài nghe thấy sắp có cái ăn, đôi mắt sáng lên, rất ngoan ngoãn nói: “Được.”
Nếu là hồi trước, bởi vì Bạch Nhất Nặc không xách nổi, cô sẽ nhờ đối phương giao đến tận cửa hàng. Nhưng từ khi Kỷ Tử Hoài tới, thì chủ động đảm nhận công việc giao hàng, có thể trực tiếp xách về tiệm cơm, vài món đồ lớn còn lại sẽ nhờ người bán hàng rong dùng ô tô chở về. Bạch Nhất Nặc chỉ cần mua mua mua, Kỷ Tử Hoài sẽ giúp cô xử lý chỗ thực phảm.
Cảm giác này… Rất sảng khoái.
Kỷ Tử Hoài từ quét dọn vệ sinh đến xử lý thực phẩm, từ kết toán sổ sách đến bưng trà rót nước, cái gì anh ấy cũng có thể làm, đúng là một người trợ giúp hoàn hảo. Bây giờ Bạch Nhất Nặc càng nhìn Kỷ Tử Hoài càng thấy hài lòng.
Trong tiệm, Bạch Nhất Nặc nhìn miếng thịt bò này, rơi vào trầm tư.
Bởi vì hiếm khi gặp được thịt bò ngon như vậy, vậy nên cô đã không nhịn được, lập tức mua hết chỗ thịt bò này, ước chừng có khoảng ba bốn mươi cân.
Nhưng mà trong tiệm ngoài món cơm chiên thịt bò ra, không có món ăn nào dùng thịt bò, cô nên dùng chỗ thịt bò này như thế nào đây?
Bởi vì thời gian còn rất sớm, sắc trời mới hửng sáng, trong phòng không đủ sáng, nên phải bật đèn.
Sau khi nhìn thấy miếng thịt bò dưới ánh đèn, cô suy nghĩ một hồi, có cảm hứng, không kìm được nắm chặt tay phải, gõ nhẹ vào lòng bàn tay trái, làm món khô bò xé sợi đi!
Việc lựa chọn nguyên liệu làm khô bò xé sợi phải hết sức chú ý, phải dùng loại gân bò hảo hạng. Cả một con bò chỉ có mấy chục cân thịt gân, là phần tinh túy nhai ngon nhất.
Làm khô bò xé sợi không chỉ phải lưu ý tới nguyên liệu, sơ chế cũng vô cùng phiền phức.
Khô bò xé sợi chính thống cần phải được thái, tẩm ướp, phơi, sấy khô, hấp, rán, xào, cuối cùng mới có thể trở thành đồ ăn.
Đầu tiên Bạch Nhất Nặc ngâm thịt bò trong nước ấm, điều này chẳng những có thể loại bỏ tạp chất có mùi bên trong, mà còn có thể làm cho thịt bò mềm ra, có lợi cho gia vị, chỉ riêng bước này đã mất năm giờ.
Nhưng thiếu mất một bước này, thịt bò sẽ mất đi linh hồn. bất kể bước tiếp theo cho dù tốt thế nào, kết quả là nền móng chưa vững chắc, đất rung núi chuyển.
Sau khi ngâm thịt bò xong, cô dùng con dao dài cắt nó thành những lát thịt vừa nhỏ lại vừa mỏng. Sau đó thêm đinh hương và các loại gia vị khác vào trộn cùng những lát thịt bò, trải đều trên cái mẹt, mang ra sân sau phơi nắng để loại bỏ độ ẩm.
Bước này sẽ tiêu tốn một buổi sáng nữa.
Trong khi Bạch Nhất Nặc đang làm khô bò xé sợi, Tô Mạt Mạt đã tới chợ đen.
Sau khi đi vào chợ đen, trên đường cô ấy ngửi thấy hoặc là mùi chiên dầu mỡ hoặc là mùi tê cay, cũng không sinh ra cảm giác thèm ăn giống như những người khác, trái lại cảm thấy axit trong dạ dày của mình muốn trào ra như phát điên. Bị cảm giác buồn nôn mãnh liệt kích thích, nhanh chóng chạy sang bên đường, liên tục nôn khan.
Một lúc sau, cô ấy mới gắng gượng chịu đựng cảm giác buồn nôn, vẻ mặt xanh xao.
Lúc này, trong đầu cô ấy đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ kinh khủng, khiến cả người cô ấy cứng đờ.
Cô sẽ không mở phát sóng trực tiếp đấy chứ?