Kỷ Tử Hoài nhìn món khô bò xé sợi ở trước mặt, anh ấy có hơi bất ngờ trước vẻ bề ngoài của nó.
Quá đẹp, miếng khô bò xé sợi có màu đỏ, mỏng giống như tờ giấy, quả là đúng như lời khách hàng nói, nó trông giống như viên hồng ngọc vậy.
Kỷ Tử Hoài không nhịn được mà cầm đôi đũa lên và hướng tới món khô bò xé sợi.
Người ngoài nghề xem náo nhiệt, người trong nghề xem cách thức, Kỷ Tử Hoài gắp một lát khô bò xé sợi và đưa lên ở trước mắt, phát hiện bản thân có thể mơ hồ nhìn thấy dáng vẻ của vị khách đối diện xuyên qua lát thịt bò.
Anh ấy không nhịn được mà rơi vào trầm tư, món khô bò xé sợi mà lúc trước anh ấy làm hoàn toàn không mỏng như thế này. Cái lát thịt bò này mỏng giống như giấy vậy, gần như là trong suốt.
Lúc này anh ấy mới phát hiện ra kỹ năng dùng dao mà từ trước đến giờ anh ấy vẫn luôn tự hào lại bị đánh bại một lần nữa.
Trong lúc Kỷ Tử Hoài đang có chút chán nản, thì có mùi thơm cay nồng lan tới chóp mũi anh ấy, khiến anh ấy không nhịn được mà nhìn theo hướng mùi thơm tỏa ra phía là miếng khô bò xé sợi ở trong tay kia.
Kỷ Tử Hoài bỏ miếng khô bò xé sợi vào trong miệng, hai mắt cũng trợn to lên.
Nó ngon. Thịt bỏ không chỉ có mỏng, màu đẹp, hơn nữa nó còn có vị ngon và giòn.
Sau khi nhai, lát thịt bò mỏng ở trong miệng anh ấy bị nghiền thành mảnh vụn, và tỏa ra một mùi thơm nồng.
Cả lát thịt bò vừa mỏng lại vừa giòn, càng nhai càng thơm, khiến cho anh ấy không thể ngừng lại được.
Sau khi đã ăn xong nguyên một miếng khô bò xé sợi cỡ lớn, thì anh ấy mới hoảng hốt mà lấy lại tinh thần.
Vị khách bên cạnh nhìn thấy Bạch Nhất Nặc bưng đồ ăn ra cho Kỷ Tử Hoài, thì không nhịn được mà nhìn chằm chằm vào món khô bò xé sợi.
Mặc dù không được ăn, nhưng bọn họ vẫn có thể nhìn, tự lừa dối mình, làm bộ như mình cũng đang ăn.
Kỷ Tử Hoài ăn giống như con chuột hamster vậy, sau khi nhìn thấy các vị khách cũng đang dán mắt vào chén thịt bò của anh ấy, thì động tác trên tay anh ấy khựng lại một chút, sau đó anh ấy di chuyển cái chén, rồi đứng xoay lưng lại.
“Của tôi.”
Các vị khách không thể nhìn thấy móm khô bò xé sợi nữa: “... Mẹ nó.”
Ngay cả nhìn mà cũng không cho người ta nhìn, anh ấy còn là người sao? Quả đấm cứng quá!
Tô Mạt Mạt ngủ một đêm tại khách sạn, cô ấy nằm mơ thấy món cua hấp cam mà ngày hôm qua đã ăn, không nhịn được mà chảy nước miếng.
Sau khi cô ấy tỉnh dậy thấy cái gối có hơi ướt thì xấu hổ không thôi, so với một người sành ăn như mẹ cô ấy, cảm giác thèm ăn uống của cô cũng không nặng lắm. Cho tới bây giờ cô ấy chưa từng muốn ăn cái gì mà nghĩ đến mức chảy nước miếng.
Cái này tuyệt đối không phải là lỗi của cô ấy, đó là bởi vì tiệm cơm Bạch Ký!
Đúng rồi, là vì sao mà cô ấy lại tới tiệm cơm Bạch Ký?
Tô Mạt Mạt không nhịn được mà bắt đầu suy nghĩ,
Suýt chút nữa là cô ấy đã nhớ ra rồi, nhưng vừa nghĩ tới thứ thuốc mà Bạch Nhất Nặc đưa cho cô ấy, cô ấy cũng chẳng rảnh để nghĩ tới những chuyện khác.
Vì vậy cô ấy đã nhanh chóng thức dậy, sau khi rửa mặt xong thì đi tới tiệm cơm Bạch Ký.
Lúc thấy cửa tiệm cơm Bạch Ký, cô ấy mới nhận ra là 12 giờ trưa tiệm cơm Bạch Ký mới mở cửa nên cô ấy không thể làm gì khác hơn là tìm một quán cà phê, yêu cầu một tách cà phê và ngồi một lúc, đợi đến khi tiệm cơm Bạch Ký mở cửa.
Cô ấy vừa mới đi vào tiệm cơm Bạch Ký, đã ngửi thấy một mùi thơm cay nồng.
Cô ấy phát hiện hầu hết ở trước mặt các vị khách trong tiệm đều là một dĩa thịt bò, miếng thịt bò có màu đỏ tươi tỏa ra mùi thơm mê người, các vị khách cũng đang lặng lẽ nhai miếng thịt bò một cách chậm rãi, khi ăn cũng không hề ngẩng đầu lên.
Tô Mạt Mạt ngửi mùi thịt bò, mùi này không hề cay đến nỗi gây sặc, thay vào đó là một mùi thơm thoang thoảng. Tô Mạt Mạt không cảm thấy muốn ói giống như lúc trước nữa, mà ngược lại là miệng chảy nước miếng.
Tô Mạt Mạt lau đi nước miếng bên mép, rồi đi tới trước quầy thu tiền, và hỏi Bạch Nhất Nặc: “Xin hỏi, bọn họ đang ăn cái gì thế, tôi cũng muốn ăn.”
“Đó là khô bò xé sợi.” Bạch Nhất Nặc phá tan ảo tưởng của Tô Mạt Mạt: “Nhưng mà cô không thể ăn.”
Tô Mạt Mạt tò mò hỏi: “Tại sao?”
Bạch Nhất Nặc nói: “Hiện tại cơ thể cô yếu ớt, nguyên khí bị hư tổn, không thể ăn đồ cay như vậy.”
Tô Mạt Mạt nghe được lời này của Bạch Nhất Nặc thì trong lòng vừa buồn vừa hối hận, hối hận vì bản thân đã làm cơ thể bị tổn hại rồi để lỡ mất món khô bò xé sợi.
Trong lúc Tô Mạt Mạt đang khó chịu, thì Bạch Nhất Nặc bưng ra một phần đồ ăn từ đằng sau bếp ra: “Đây là thuốc mà tôi vừa nấu cho cô, khoai từ mề gà, cô ăn cái này đi.”
Đây chính là thuốc?