Thiệu Văn thấy món cua hấp cam mà lần trước anh ấy thật sự là quá tuyệt vời, khiến cho anh ấy tới giờ vẫn không quên được cái mùi vị đó, vì vậy nên anh ấy định mua thật nhiều cua hấp cam. Lúc anh ấy nói chuyện với Văn Vũ Hàng, Văn Vũ Hàng nói anh ấy biết món cua hấp cam là có hạn. Thiệu Văn tỏ ra thờ ơ, không phải chỉ cần bỏ thêm ít tiền sao, nhưng Văn Vũ Hàng lại không chịu mua giúp anh ấy.
Vì vậy Thiệu Văn - không tin ma quỷ, không thể làm gì khác hơn là tự mình tới tiệm cơm Bạch Ký.
“Xin lỗi, món cua hấp cam có hạn.” Bạch Nhất Nặc nói.
Thiệu Văn nhìn chằm chằm vào Bạch Nhất Nặc mấy hồi, phát hiện bà chủ ở đây có dáng vẻ không tệ, nhưng anh ấy tới đây là vì món cua hấp cam, thế nên anh ấy đã nhanh chóng hòn hồn lại và nói: “Tôi sẽ mua gấp đôi, cô cứ bán từng phần cua hấp cam cũng không dễ dàng gì, thế thì bán hết cho tôi không phải tốt hơn sao?”
Người đang đứng xếp hàng bên cạnh âm thầm cảm thấy bất mãn, nhưng do Thiệu Văn có dáng vẻ cao lớn, nên người đứng nhìn cũng rụt rè, không dám lên tiếng.
“Xin lỗi, thật sự là không được, những vị khách này vẫn còn đang chờ.”
Thiệu Văn ngẩng đầu lên và nói: “Không sao, tôi cũng sẽ đưa tiền cho bọn họ, coi như là do làm trễ nãi thời gian của bọn họ, để bọn họ tới tay không rồi.”
Đúng lúc này, lại có hai người vào trong tiệm. Bọn họ đi thẳng tới hàng ngũ của món cua hấp cam.
Đứng đầu là một người đàn ông mặc đồ tây, mang giày da, khí chất phi phàm.
Thiệu Văn nghe thấy động tĩnh thì liếc mắt nhìn theo hướng đó, đôi mắt hờ hững của anh ấy từ từ chuyển sang trợn to, anh ấy trừng mắt giống như chuông đồng vậy.
“Tổng, Tổng giám đốc Thịnh.” Thiệu Văn lập tức thu lại dáng vẻ cóc sợ gì vừa nãy, mà bắt đầu đứng thẳng hơn cả lúc đi huấn luyện quân sự: “Tổng giám đốc Thịnh, xin chào.”
Lúc này Thịnh Tu Viễn mới chú ý tới Thiệu Văn và Văn Vũ Hàng đang đứng bên cạnh, nghe thấy Thiệu Văn lên tiếng chào hỏi với anh ta, thì anh ta gật đầu lại một cái, cũng không nói lời nào, bởi vì anh ta không quen biết gì Thiệu Văn. Sự nghiệp gia tài của anh ta lớn, mỗi ngày gặp vô số người, bên anh ta không thể nào nhớ hết từng người một.
Người trợ lý đứng bên cạnh phụ tá thấy dáng vẻ này của Thịnh Tu Viễn thì cũng đoán ngay được Thịnh Tu Viễn đang nghĩ gì trong đầu, vì vậy trợ lý đã nói bên tai của Thịnh Tu Viễn: “Người vừa mới chào hỏi với ngài là con trai út của nhà họ Thiệu, còn người đứng bên cạnh là đứa con trai một của nhà họ Văn.”
Thịnh Tu Viễn khẽ gật đầu, bày tỏ đã hiểu.
Thiệu Văn thấy dáng vẻ đó của trợ lý thì mới biết Thịnh Tu Viễn hoàn toàn không nhận ra anh ấy, nhưng có thể nói chuyện với Thịnh Tu Viễn cũng đã khiến anh ấy rất vui mừng.
Thịnh Tu Viễn là một nhân vật xuất sắc hơn nhiều so với cha của anh ấy, bình thường cũng khó gặp anh ta.
“Tổng giám đốc Thịnh, sao anh lại ở đây?”
“Tôi tới mua món cua hấp cam, lần trước tôi có thử qua và phát hiện nó thật sự không tệ.”
Thiệu Văn: “...”
Thiệu Văn nghĩ đến việc mình vừa tuyên bố sẽ mua hết tất cả phần cua hấp cam, thì trong lòng lại cảm thấy sợ hãi không thôi. Anh ta thấy dáng vẻ bình tĩnh của Thịnh Tu Viễn, suy đoán đối phương tới sau nên không nghe thấy rõ lời mà anh ấy đã nói, nên lúc này anh ấy mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
“Cậu tới đây làm gì?” Thịnh Tu Viễn hỏi.
Thiệu Văn lập tức đi ra đằng sau hàng ngũ của món cua hấp cam, và tỏ ra khôn khéo tới khác thường: “Tôi tới xếp hàng.”
Mặc dù Thịnh Tu Viễn không biết Thiệu Văn đang nghĩ gì trong đầu, nhưng những người khác đang xếp hàng thấy sự thay đổi này của Thịnh Tu Viễn, thì cũng mơ hồ đoán được lý do tại sao Thiệu Văn trượt quỳ, vì vậy nên trong hàng ngũ truyền tới âm thanh nén cười.
Thiệu Văn: “...” Bây giờ anh ấy hối hận, vô cùng hối hận.
…
Lần này Thịnh Tu Viễn tới không chỉ vì mua cua hấp cam, mà anh ta còn tới là vì để bàn bạc chuyện với Bạch Nhất Nặc.
Sau khi bọn họ mua thức ăn xong, cố gắng đợi một lúc. Đến khi Bạch Nhất Nặc không còn bận nữa thì người trợ lý mới đi lên phía trước và bắt đầu nói chuyện với Bạch Nhất Nặc.
Bạch Nhất Nặc tò mò hỏi: “Anh muốn tôi nấu thức ăn cho buổi tiệc team building của công ty các anh?”
Người trợ lý gật đầu, đáp: "Không sai, buổi tiệc team building của chúng tôi thường được tổ chức ở nhà hàng lớn Hải Thị, nhưng chủ tịch của chúng tôi thấy tài nấu nướng của cô không kém gì so với nhà hàng lớn Hải Thị, cho nên chúng tôi muốn mời cô làm bếp trưởng.”
Bạch Nhất Nặc nhìn về phía Thịnh Tu Viễn, Thịnh Tu Viễn khẽ gật đầu: “Đúng vậy.”
Bạch Nhất Nặc nói: “Xin lỗi, tôi thấy đại khái là không thể.”
Thịnh Tu Viễn tò mò hỏi: “Tại sao?”
“Mọi người dự định tổ chức team building ở đâu?”
Người trợ lý nói: “Vẫn là ở nhà hàng lớn Hải Thị, cô yên tâm, chúng tôi sẽ thu xếp phòng bếp cho cô.”