Đa số bọn họ là những người không thiếu tiền, đã sớm thèm thuồng tay nghề của Bạch Nhất Nặc từ lâu. Sau lời “chỉ điểm” của trợ lý, bọn họ đều nảy ra ý nghĩ khác.
“Bà chủ, làm cho nhà tôi trước đi, bà ngoại tôi đã tám mươi tuổi, rất thích ăn món cơm chiên cô làm.”
“Bà chủ, con trai của tôi bị bệnh biếng ăn, không ăn nổi thức gì, chỉ có thể nuốt trôi những gì cô làm. Con trai tôi nhìn thấy cô chắc chắn sẽ rất vui mừng..”
Lời nài nỉ của mọi người suýt nữa nhấn chìm Bạch Nhất Nặc.
Bạch Nhất Nặc: “………”
Nếu mà nói thật sự đồng ý với yêu cầu của bọn họ, đoán chừng không thể mở Tiệm cơm Bạch Ký nữa.
Sau khi suy tư một hồi, cô quả quyết nói: “Ngại quá, tôi quyết định tạm thời sẽ không làm tiệc lưu động nữa.”
Các khách hàng cực kỳ kinh ngạc hỏi: “Vì sao chứ?”
“Có quá nhiều người muốn tôi làm tiệc lưu động, như vậy tôi sẽ phải xin nghỉ rất nhiều ngày, đoán rằng không thể mở tiệm cơm nhỏ nữa.”
Các khách hàng có tiền suy nghĩ, mặc dù hơi đáng tiếc thật, nhưng vẫn tỏ ra thông cảm. Người không có tiền mời Bạch Nhất Nặc làm tiệc lưu động thì trong lòng cũng vui vẻ, mỗi ngày bọn họ có thể đến Tiệm cơm Bạch Ký ăn cơm, nếu Bạch Nhất Nặc bị bọn họ kéo đi làm tiệc rượu, bọn họ không còn gì để ăn.
Khi mọi người đã rời đi, trợ lý suy nghĩ một lúc, nói với Bạch Nhất Nặc: “Cô không muốn làm tiệc rượu là vì phải xin nghỉ sao?”
Bạch Nhất Nặc gật đầu.
Vì thế trợ lý đi đến bên cạnh Thịnh Tu Viễn, thấp giọng nói chuyện với Thịnh Tu Viễn. Thịnh Tu Viễn nghe trợ lý nói gì đó, đôi mắt không khỏi trợn lên, nét mặt có chút kháng cự, nhưng mà sau khi suy xét, lại cẩn thận gật đầu: “......Có thể.”
Sau khi trợ lý nhận được câu trả lời từ Thịnh Tu Viễn, quay về bên người Bạch Nhất Nặc, dùng thái độ kiên định nhất nói điều kì quặc nhất: “Chúng tôi có thể đóng gói đồ ăn không?”
Bạch Nhất Nặc: “???” Anh nghiêm túc chứ?
………………
Khách sạn lớn Hải Thị nguy nga lộng lẫy, xa hoa truỵ lạc, là khách sạn năm sao nổi tiếng ở Hải Thị.
Khách sạn lớn Hải Thị phục vụ rất nhiều bữa tiệc, bao gồm tiệc tốt nghiệp, tiệc cưới đến tiệc rượu. Giá cả một bàn tiệc bình thường nhất cũng đắt đến mức quá đáng, người bình thường không thể đảm đương nổi khoản chi phí ở Khách sạn lớn Hải Thị.
Nhưng mà tập đoàn Thịnh Cảnh đứng đầu ngành sản xuất, tài sản giàu có, chỉ vì một cuộc sum họp mùa thu, vung tay bao cả sảnh.
Đa phần công nhân viên tập đoàn Thịnh Cảnh tốt nghiệp từ trường danh tiếng, toàn là tinh anh của xã hội, từng chứng kiến sóng to gió lớn, sau khi nhìn thấy công ty hào phóng như vậy vẫn bị dọa sợ rồi.
Nhân viên mới tụ tập ở một chỗ, thì thà thì thầm.
“Ông chủ tuyệt vời, tôi còn chưa bao giờ ăn ở khách sạn hạng sang như vậy đâu.”
“Nghe nói một bàn ăn ở đây tiêu xài hơn mười nghìn, chắc chắn đồ ăn siêu ngon, tôi đã bắt đầu mong chờ.”
So với nhân viên mới, nhóm công nhân viên kỳ cựu vô cùng bình tĩnh, giống như thường hay thấy.
“Các cô cậu ở lại lâu sẽ biết phúc lợi của Thịnh Cảnh thế nào, đây đều là chút tấm lòng. Mỗi quý chúng tôi đều phải đến đủ loại khách sạn ăn cơm, tem sưu tập cũng góp nhặt hết rồi.”
“Hương vị ở khách sạn lớn Hải Thị đúng là không tệ, chim bồ câu non nướng rượu hoa điêu là món ăn đặc trưng, chắc hẳn có trong bữa tiệc, ăn rất ngon, các cô cậu nhất định phải nếm thử.”
Mọi người nối đuôi nhau mà vào, bước vào sảnh tiệc rồi ngồi xuống.
Sảnh tiệc này là sảnh tiệc chính, những người bên trong đa phần là quản lý cấp trung và cấp cao của công ty.
Bởi vì Thịnh Tu Viễn ngồi ở vị trí chủ tọa, những người khác tán gẫu trò chuyện cũng hết sức tao nhã và rụt rè.
Hồ Dao là một trong những thư ký của Thịnh Tu Viễn, bởi vì lý lịch lão luyện, năng lực làm việc mạnh mẽ, may mắn ngồi ở bàn chính.
Bởi vì tác phong của Thịnh Tu Viễn mạnh mẽ, Hồ Dao không dám trò chuyện với những người khác, trong đầu bắt đầu suy nghĩ tới chuyện khác. Cô nhớ đã từng ăn chim bồ câu non nướng rượu hoa điêu ở khách sạn lớn Hải Thị, để lại cho cô một ấn tượng rất sâu đậm, thịt bồ câu vừa mềm vừa tươi, ăn rất ngon.
không chỉ có bồ câu non nướng rượu hoa điêu, đồ ăn ở khách sạn lớn Hải Thị đều rất ngon.
Lúc Hồ Dao đang ngây ngốc, nhân viên phục vụ bắt đầu lên món.
Cùng với việc đồ ăn trên bàn càng ngày càng nhiều, đôi mắt của Hồ Dao càng mở càng lớn.
Khách sạn lớn Hải Thị có vô vàn món ăn, Hồ Dao không thể phân biệt được hết các món ăn. Nhưng mà mỗi lần tập đoàn Thịnh Cảnh đến khách sạn lớn Hải Thị, xác định đều là bữa tiệc có tiêu chuẩn cao nhất, đồ ăn rập khuôn đã tiếp diễn trong nhiều năm, Hồ Dao đã thuộc lòng.
Mà bón món ăn lần đầu tiên bày biện trước mặt cô, hoàn toàn không giống như trong ấn tượng của cô.