Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan (Dịch Full)

Chương 2 - Chương 2 - Làm Nồi Tôm 2

Chương 2 - Làm nồi tôm 2
Chương 2 - Làm nồi tôm 2

Người nhà họ Lâm là hàng xóm nhà họ Bạch, kinh doanh một cửa hàng nhỏ chuyên về nhiều mặt hàng may mặc đẹp. Bọn họ cùng cha mẹ Bạch có quan hệ vô cùng tốt, cha mẹ nguyên chủ ngoài ý muốn qua đời, bọn họ vô cùng khổ sợ. Bà con xa không bằng láng giềng gần, trước đó tang lễ bọn họ đã bỏ khá nhiều công sức. Chú Lâm dì Lâm nhìn Bạch Nhất Nặc lớn lên, sau khi trải qua chuyện này càng thêm quý mến Bạch Nhất Nặc, chăm sóc nhiều hơn, gần như là xem cô như con gái ruột.

Nam sinh từ trước đến nay trầm mặc ít nói lắc đầu, nói ra: "Em không ngồi, mẹ bảo em gọi chị đi ăn cơm."

Bạch Nhất Nặc không muốn cự tuyệt ý tốt của dì Lâm, thế là rửa tay một cái: "Được rồi, chị đi ngay đây."

Đi theo Lâm Vũ tiến vào sân nhà họ Lâm, Lâm Vũ liền trở về phòng đọc sách. Dì Lâm thì đang rửa rau, bà ngẩng đầu nhìn thấy Bạch Nhất Nặc, liền cười nói: "Nhất Nặc tới rồi."

"Hôm nay trên chợ có một sạp hàng mới mở, bán tôm sông rất tươi, nếu không phải dì lên sớm, căn bản không giành được. Hôm nay dì làm cho cháu một bữa tôm, cho cháu ăn thỏa thích."

"Hôm nay dì nấu cơm đủ không?"

"Nấu hai bát gạo, khẳng định đủ rồi, thế nào?"

Bạch Nhất Nặc giống như buồn rầu nói: "Cháu sợ đợi chút nữa đồ ăn quá ngon, cơm không đủ ăn ạ."

 "Cái con bé này." Dì Lâm cười nói, trong lòng vui vẻ.

Chú Lâm vốn ở bên cạnh thu dọn hàng hóa, thấy Bạch Nhất Nặc tới, liền thả đồ vật trong tay xuống bảo cô ngồi.

Ông ấy hỏi: "Đúng rồi, Nhất Nặc, cháu mua bàn ở chỗ chú làm gì?"

Chú Lâm trước khi mở cửa hàng tinh phẩm thì là một người thợ mộc, tay nghề không tệ, sau khi đổi nghề luôn luôn ngứa tay làm một ít vật, cái bàn trong nhà cũng là chú Lâm làm. So với kiểu dáng đơn giản của hiện đại, Bạch Nhất Nặc càng ưa thích loại gỗ thô thủ công này, cô phát hiện chú Lâm làm những cái bàn này vừa ổn trọng lại không mất đi vẻ tinh xảo, cộng thêm cái bàn của tiệm cơm trước đó vô cùng cũ kỹ, thế là thương lượng với chú Lâm về sau mua ở chỗ ông ấy mười bộ bàn.

"Cháu định mở cửa hàng trong nhà." Bạch Nhất Nặc nói với thái độ bình tĩnh, hoàn toàn không biết tin tức này khiến người nhà họ Lâm kinh ngạc đến cỡ nào.

"Cái gì, cháu muốn mở cái tiệm kia?" Chú Lâm cùng dì Lâm trăm miệng một lời mà hỏi thăm.

"Cháu không phải học máy tính sao, không đi tìm công việc sao?"

Không nói máy tính còn tốt, nói chuyện này làm Bạch Nhất Nặc cũng có chút xấu hổ. Làm một người cổ đại đường đường chính chính, cầm kỳ thư họa Tứ thư Ngũ kinh cô vẫn vô cùng hiểu rõ. Nhưng cái gì mà C++, Python, JAVa, kho số liệu và số liệu kết cấu cái gì thật sự là quá khó hiểu.

Mỗi ngành mỗi nghề đều có lĩnh vực chuyên môn riêng, vẫn là đừng giày vò nàng, Bạch Nhất Nặc có chút lúng túng nghĩ.

"Ừm, cháu cảm thấy cửa hàng trong nhà không mở, cứ để đó thì thật lãng phí."

"Cháu đinh mời một đầu bếp hả?"

"Không phải, cháu chính là đầu bếp."

"Nhất Nặc à, chuyện này cháu phải nghĩ lại đi. Hộ cá thể cũng không phải dễ làm đâu, trước đó cha mẹ cháu vất vả thế nào cháu cũng thấy được." Dì Lâm nói.

Ở trong mắt bà, sinh viên nên tìm một công việc ngồi văn phòng, thanh nhàn lại thể diện. Huống chi bà cho tới bây giờ chưa từng nghe nói tay nghề của Bạch Nhất Nặc rất tốt.

Thấy dì Lâm là dáng vẻ cứ như đang muốn nói lại thôi, Bạch Nhất Nặc liền đi tới, nhận lấy đồ ăn trong tay dì Lâm bỏ lên trên ghế, lôi kéo cánh tay dì Lâm đi đến ghế sa lon ở bên cạnh để bà ngồi xuống: "Dì, lâu như vậy, cháu còn chưa làm cơm cho dì ăn lần nào. Nếu không hôm nay dì không cần làm, cháu xuống bếp làm cho, dì cứ ngồi ở đây nghỉ ngơi, lát nữa sẽ có cơm."

Dì Lâm không lay chuyển được cô, chỉ có thể nhìn Bạch Nhất Nặc cướp đồ trong tay bà đi, chạy vào phòng bếp.

Bà nhìn Bạch Nhất Nặc đi quá nhanh, vội vàng căn dặn: "Cẩn thận trên mặt đất có nước, đừng để bị trượt chân."

"Dạ cháu biết rồi."

Bình Luận (0)
Comment