Sau khi Bạch Nhất Nặc đẩy cửa ra, đã thấy hai người không nói với nhau lời nào, đang vùi đầu làm việc, một người nấu nước, một người quét rác.
Bạch Nhất Nặc nhìn lên mái vòm nơi bầu trời chưa sáng, rơi vào trầm tư, có phải cô đối xử quá hà khắc với nhân viên rồi hay không, bốn giờ rưỡi sáng hai người đã thức dậy làm việc rồi.
Kiếp trước, cô đứng đầu Cục Thượng Thực, từ trước đến nay chưa bao giờ quản thúc người làm quá mức, sắp xếp cho các cô ấy số ngày nghỉ nhiều hơn các cung khác mấy lần.
Cô không phải bà chủ bụng dạ độc ác đâu!
Vì thế Bạch Nhất Nặc vội vàng kéo hai người lại, đẩy hai người ra khỏi nhà bếp: “Không vội, chúng ta đi chợ bán thức ăn đi. Mọi người không cần cần mẫn vậy đâu, trong tiệm không có nhiều việc như vậy.”
…
Bạch Nhất Nặc và hai người cùng đến chợ nông sản.
Bạch Nhất Nặc chỉ vào quầy hàng trước mặt nói: “Mọi người muốn ăn cái gì? Vì chúc mừng Tô Mạt Mạt chính thức gia nhập, hôm nay mọi người muốn ăn món gì, chỉ cần tôi làm được, tôi cũng làm cho mọi người ăn.”
Tô Mạt Mạt vừa nghe Bạch Nhất Năc nói vậy, xém chút nữa nhảy dựng lên vì vui sướng, tin [Báo tên món ăn] cứ lặp đi lặp lại trong đầu.
Cô ấy đã ăn hầu hết các món ăn ở Tiệm cơm Bạch Ký, nhận ra không có món nào là không thể ăn. Ngay cả cơm gia đình bà chủ đã có thể làm được ngon như vậy, làm một vài món ăn khó chắc chắn sẽ càng ăn ngon.
Lúc Tô Mạt Mạt hé răng muốn nói tên món ăn, ánh mắt lướt qua Kỷ Tử Hoài bên cạnh. Cô ấy phát hiện đối phương không nhúc nhích tí nào, mặt không biểu cảm, vẻ mặt thờ ơ.
Thật mưu mô! Tô Mạt Mạt cảm thấy mình đã đoán ra được nguyên nhân Kỷ Tử Hoài không nói lời nào, nếu cô ấy đáp lại bằng một đống tên món ăn, mà Kỷ Tử Hoài không nói gì, có vẻ bớt phải lo, giống như một đóa bạch liên hoa tách biệt mà độc lập.
Tô Mạt Mạt suy nghĩ, chọn cách ngậm miệng lại.
Bạch Nhất Nặc tưởng rằng hai người sẽ tranh nhau chọn món, không ngờ rằng hai người họ đều á khẩu không trả lời được, xung quanh tràn ngập hơi thở đấu chọi gau gắt.
Bạch Nhất Nặc: “...”
“Mọi người không gọi món sao. Tô Mạt Mạt, cô muốn ăn gì?”
Tô Mạt Mạt cười đến mức trong sáng vô hại, y chang với nickname trên mạng là em gái mối tình đầu: “Bà chủ, cô nấu cái gì cung ngon, tôi không giống như người khác, tôi rất dễ nuôi.”
“Kỷ Tử Hoài, anh thì sao?”
Kỷ Tử Hoài suy nghĩ, lời ít mà ý nhiều nói: “Đều được.”
Bạch Nhất Nặc nhìn hai người, cảm giác có hơi kỳ lạ, nhưng mà bởi vì không biết nguyên nhân, bèn nói: “Vậy tôi tự chọn món ăn.”
“Phải rồi, nếu không thì tôi làm cá quế chiên xù và bồ câu úp xôi cho mọi người đi. Lần trước khách hàng quá gấp, không để lại phần cho mọi người, cho đến bây giờ mọi người còn chưa được nếm thử.”
Hai mắt Tô Mạt Mạt sáng ngời: “Được.”
Bạch Nhất Nặc xách đồ ăn trở về căn bếp, sau khi sơ chế cá quế, dùng dao khứa hoa trên thân cá quế, phủ lên cá quế một lớp bột khô, sau đó dùng tay cầm thịt cá, tưới dầu mỡ nóng vào thịt cá từ trên xuống dưới.
Cá quế trơn trượt dưới nhiệt độ cao được cố định, chiếc đuôi vểnh lên cao, trông tràn đầy sức sống, giống như ngay lập tức muốn nhảy lên.
Lúc này có thể mang con cá vào nồi chiên.
Ngoại trừ hai món ăn này, Bạch Nhất Nặc muốn làm thêm bánh trôi hoa quế rượu ngọt.
Hải Thị vào thu sớm, cây hoa quế trong sân đã mọc đầy hoa quế. Bạch Nhất Nặc cẩn thận quan sát cây hoa quế này, cảm thấy nó là một cây hoa quế già.
Có lời nói, hoa mai đố kỵ, hoa cúc nên hổ thẹn, chính là để ca ngợi mùi hương của hoa quế.
Sau khi hoa quế nở rộ, cả Tiệm cơm Bạch Ký đều ngập tràn mùi hương của hoa quế. Mùi thơm nồng nàn say đắm, là mùi hương tự nhiên nhất.
Bạch Nhất Nặc xách chiếc ghế nhỏ ra, lấy một ít hoa quế, làm món bánh trôi hoa quế rượu ngọt.
...
Tô Mạt Mạt nhìn bát bánh trôi hoa quế rượu ngọt trước mặt, cả người ngẩn ra, đẹp quá.
Bánh trôi rượu ngọt trông trắng tinh trong suốt, lúc đầu thoạt nhìn, giống như thạch pha lê. Những viên bánh trôi trắng như ngọc được phân bố đều trong bát rượu. Bông hoa quế vàng rực trên bề mặt của bánh trôi là một nét chấm phá, tô điểm thêm màu sắc tươi sáng cho bát bánh trôi rượu ngọt.
Tô Mạt Mạt không nhịn được bưng bát bánh trôi hoa quế rượu ngọt lên, nhanh chóng cắn một miếng, đôi mắt ngay lập tức mở to.
Cơm rượu là một loại rượu gạo ngọt lên men mà thành, trong miệng ngọt thơm, dư vị bất tận.
Bánh trôi được làm từ bột nếp thượng hạng, có mùi thơm của gạo. Bên ngoài bánh trôi vô cùng bóng loáng, mềm mịn thơm nồng, Tô Mạt Mạt cảm giác như mình đang ở giữa cánh đồng lúa, đầu mũi và vị giác đều cảm nhận được mùi gạo thuần túy.
Mà hoa quế trong rượu ủ hoa quế đúng là điểm nhấn để hoàn thiện món ăn, làm cho cả món ăn trở nên sống động, tràn ngập hơi thở của mùa thu.