Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan (Dịch Full)

Chương 22 - Chương 22 - Mì Lạnh Dầu Đỏ 4

Chương 22 - Mì lạnh dầu đỏ 4
Chương 22 - Mì lạnh dầu đỏ 4

Sau khi nghe được cha mẹ nói hôm nay sẽ phải tăng ca, lúc đi học về thì lén lút đến phòng của cha, từ trong túi một chiếc áo cũ được giấu bên trong tủ thuần thục lấy ra rất nhiều tờ tiền mệnh giá nhỏ.

Nó suy xét đến việc hành sự lâu dài, nên không lấy quá nhiều, chỉ lấy một ít tiền từ trong quỹ đen của cha. 

Sau khi rời khỏi nhà, nó đi dạo quanh khắp chợ đen, lang thang không mục tiêu để tìm nơi nào đó đến ăn, kết quả là nó bất lực phát hiện một chuyện, những quán ăn ở đây không có quán nào mà nó chưa từng ăn.

Lúc này, bảng hiệu của tiệm cơm Bạch Ký đập vào trong tầm mắt của nó.

Nó mở to đôi mắt tròn xoe, lầm bầm làu bàu: "Ở đây có một cửa hàng mới mở khi nào vậy?"

Vừa đến gần cửa tiệm đã bị mùi dầu ớt thơm nồng, cay cay thu hút, bước vào thì thấy hầu hết các thực khách đều được đặt trước mặt mình một tô mì màu đỏ, tỏa ra hương cay mê người.

Nó không khỏi nuốt nước miếng, đi tới trước mặt Bạch Nhất Nặc đang đứng ở quầy thu ngân hỏi: “Chị, bọn họ ăn cái gì vậy?"

“Là mì lạnh dầu đỏ.” Bạch Nhất Nặc nhìn đứa bé mập mập tròn tròn tròn đáng yêu này rồi cúi đầu nói: “Bạn nhỏ muốn ăn cái gì nào?"

Dương Phàm nghe được Bạch Nhất Nặc trả lời, trong lòng có chút thất vọng, bởi vì gần đây nó thường xuyên ăn mì lạnh, đã phát ngán với món này rồi.

Nó vốn định rời đi, nhưng khi quay đầu lại, nó lại nhìn thấy những người khách bên cạnh đang ăn ngon lành. Hơn nữa, món mì lạnh trước mặt trông vô cùng nhiều, đồ ăn kèm còn có thịt, khác hẳn với món mì lạnh dầu đỏ mà nó thường được ăn.

Thế là Dương Phàm vung vẫy tờ tiền trong tay và nói với Bạch Nhất Nặc: "Vậy thì cho em một phần mì lạnh dầu đỏ em muốn nếm thử xem hương vị ra sao!"

"Em ăn cay được không? Có loại nhẹ, vừa và nặng."

Mặc dù còn bé nhưng Dương Phàm rất thích ăn cay, nó đáp: "Em có thể ăn! Em muốn một phần cay vừa phải!"

Dương Phàm nhìn tô mì lạnh dầu đỏ trước mặt được phủ một lớp thịt băm, đậu tương chiên giòn, giá đỗ xanh và dưa leo bào sợi xếp đều lên trên khiến người ăn không khỏi muốn động đũa.

Dương Phàm nuốt nước miếng, gắp một đũa mì rất lớn, trực tiếp nhét vào miệng, sau khi ăn xong một miếng không nhịn được mà mở to hai mắt: "A! Cay quá!"

Mùi vị của món này không giống như món mì lạnh mà nó đã ăn ở những nơi khác.

Vị cay cay và thơm nồng của dầu ớt đánh vào vị giác. Lại ăn một ngụm mì mang theo vị mát lạnh, mịn màng, sảng khoái, nước lèo thì chuẩn vị.

Dương Phàm cảm thấy từng tế bào trong cơ thể mình dường như đang kêu gào vì hương vị tuyệt vời này.

Mặc dù cảm thấy rất cay, nhưng nó vẫn không nỡ bỏ đũa xuống.

Vì ăn quá vội vàng, miệng nó bị cay đến đỏ bừng lên, trên chóp mũi và sau lưng toát ra một lớp mồ hôi mỏng.

Ăn xong bát mì, nó hài lòng ngả người ra ghế, sờ sờ cái bụng căng tròn của mình, cảm giác phiền muộn vì không thể đọc thuộc lòng bài văn đã biến mất.

Dương Phàm dù chỉ mới học lớp 6 nhưng sức ăn của nó không hề nhỏ, nó không thể thỏa mãn bản thân chỉ bằng một tô mì lạnh dầu đỏ. Vì vậy, khi Dương Phàm rời đi, nó còn dùng số tiền còn lại để mua thêm một phần, định bụng sẽ để dành cho bữa ăn khuya.

Nó giấu tô mì lạnh dầu đỏ sau lưng, lặng lẽ mở cửa, sau khi phát hiện mẹ không có ở nhà, nó mới thở phào nhẹ nhõm. Sau đó tôi bước nhanh về phòng, cho mì lạnh vào một ngăn tủ khóa kín nắp để giấu đi, dự định để đến buổi tối sẽ từ từ thưởng thức.

Trong bữa cơm tối, Dương Phàm có chút lơ đễnh, vừa nhai cơm trong miệng, vừa nghĩ đến món mì lạnh dầu đỏ được giấu trong ngăn kéo.

"Sao con ăn ít vậy? Không phải mỗi ngày con đều kêu đói sao?" Mẹ của Dương Phàm - bà Đinh Lâm nghi ngờ nói: "Không lẽ con lén chạy ra ngoài ăn cơm đúng không? Con không nhớ lời mà mẹ đã nói sao, con phải giảm cân. Đặc biệt là phải ăn ít đồ ăn bên ngoài, nhất là thức ăn ở chợ đen, chỗ đó không đảm bảo vệ sinh và còn khiến con tăng cân."

“Tuyệt đối không phải!” Dương Phàm liên tục lắc đầu.

“Lại đây để mẹ ngửi thử xem!” Đinh Lâm kéo Dương Phàm đến bên cạnh mình, ngửi mùi trên cổ áo của Dương Phàm.

Dương Phàm ngoài mặt giả vờ vô tội nhưng trong lòng lại sợ run lên, sợ Đinh Lâm nhìn thấu hành vi ăn vụng của mình.

Cũng may Đinh Lâm ngửi xung quanh một vòng cũng không ngửi ra có mùi gì đặc biệt, cho nên bà cười với Dương Phàm, vỗ vỗ vai nó động viên: "Thật tốt, xem ra con không có đi ra ngoài ăn cơm. Có tiến triển!"

Dương Phàm không khỏi thở phào nhẹ nhõm, may mà nó đã thay quần áo và đánh răng năm lần sau khi trở về, nếu không thì hôm nay nó đã bị lật tẩy rồi.

Bình Luận (0)
Comment