Đạo diễn Lâm Duệ của đoàn phim thông qua Lý Nguyệt có được địa chỉ Tiệm cơm Bạch Ký, đi tới Tiệm cơm Bạch Ký.
Khoảnh khắc đầu tiên Lâm Duệ nhìn thấy Bạch Nhất Nặc thì đã vô cùng kích động.
Trời ạ, khuôn mặt này, phù hợp với vai nữ chính!
Ông ấy không nhịn được đi tới trước mặt Bạch Nhất Nặc, hỏi: “Cô có muốn gia nhập làng giải trí không? Mặc dù tiếng tăm của tôi không lớn, nhưng mà tôi vẫn quen biết mấy người đại diện giỏi giang.”
Sau khi nghe được lời nói của Lâm Duệ, không chỉ có mình Kỷ Tử Hoài không bình tĩnh, mà Tô Mạt Mạt cũng không bình tĩnh nổi.
Tô Mạt Mạt không khỏi đi đến bên cạnh Lâm Duệ, ánh mắt có chút phòng bị: “Không phải ông tới nơi này để ăn cơm sao? Vì sao lại muốn cướp bà chủ của chúng tôi?”
Tô Mạt Mạt biết Bạch Nhất Nặc xinh đẹp, từ lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy Bạch Nhất Nặc đã bị choáng ngợp rồi. Đối mặt với Lâm Duệ thọc gậy bánh xe, trong lòng Tô Mạt Mạt dấy lên cảm giác khủng hoảng.
Nếu như Bạch Nhất Nặc bị đào đi, chẳng phải cô ấy sẽ thất nghiệp sao.
Không có chuyện rời đi, Tiệm cơm Bạch Ký tốt như vậy, bà chủ nói chuyện dễ nghe, giống như người một nhà, cô ấy thích ở nơi này, không hề muốn rời đi chút nào.
Lâm Duệ có chút mù mờ chẳng hiểu gì, không biết vì sao Tô Mạt Mạt lại có thái độ thù địch lớn đến thế, rõ ràng lúc người bình thường gặp được người chuyên tìm kiếm ngôi sao, đều phải vui vẻ mới đúng. Sau khi ông ấy nhìn thấy diện mạo của Tô Mạt Mạt, không khỏi hơi bất ngờ, ngay lúc này, ánh mắt ông ấy lướt qua Kỷ Tử Hài bên cạnh, cả người có chút sững sờ.
Nhân viên phục vụ của tiệm cơm này đúng là không tầm thường, mỗi người có khí chất riêng, ba người này đều là hạt giống tốt, mà không có người nào khai quật, mấy người chuyên tìm kiếm ngôi sao làm ăn kiểu gì vậy, quá phí phạm của trời.
Lâm Duệ có cảm giác thấy cái mình thích là không nhịn được: “Chắc hẳn tôi là người đầu tiên tìm ra các cô cậu, mọi người có ý nghĩ gia nhập làng giải trí hay không? Tôi có thể giới thiệu cho mọi người.”
Kỷ Tử Hoài nói: “Ông suy nghĩ nhiều rồi, bà chủ đã bị đào quá nhiều lần.”
Lâm Duệ: “……”
Bạch Nhất Nặc lắc đầu nói: “Xin lỗi, tôi không có ý định gia nhập làng giới trí.”
Kỷ Tử Hoài nói: “Không hiểu sao lúc trước có người nói bản thân là người của công ty Phong Thụy, muốn ký hợp đồng hạng A với bà chủ.”
Lâm Duệ hít vào một hơi lạnh, công ty Phong Thụy đó, không có việc gì, đây chính là một tập đoàn lớn được nhiều người trong giới giải trí biết đến.
Ông ấy chỉ là một đạo diễn quảng cáo, cho đến nay vẫn chưa thể sản xuất ra tác phẩm nào, không có tiếng tăm, không có đội ngũ nhân viên, hoàn toàn không thể so sánh với công ty Phong Thuỵ. Đến công ty Phong Thuỵ Bạch Nhất Nặc còn từ chối, chứ đừng nói chi tới ông ấy.
Lâm Duệ không khỏi có chút chán nản, cũng may ông ấy không phải là người thích ăn năn hối hận, rất nhanh đã điều chỉnh lại tâm trạng, lấy lại sự lạc quan.
Sau khi bị từ chối, Lâm Duệ mới nhớ mục đích mình đến đây, vì thế nói ra suy nghĩ của bản thân: “Xin hỏi có thể đặt cơm hộp ở chỗ của mọi người không? Tôi muốn đặt một lượng lớn cơm hộp ở đây. Từ sau khi ăn thử đồ ăn ở tiệm cơm của mọi người, tôi không ăn nổi cơm hộp ở đoàn phim nữa.”
Sau khi Bạch Nhất Nặc nghe đạo diễn nói vậy, suy ngẫm một hồi rồi nói: “Đoàn phim của các ông có bao nhiêu người?”
Lâm Duệ nói: “Đoàn phim của chúng tôi là một đoàn phim nhỏ, bây giờ có hơn một trăm người.”
Bạch Nhất Nặc nói: “Tốc độ làm cơm chiên nhanh, có thể cho tất cả mọi người cùng được ăn. Nhưng mà quy trình làm ra các món ăn khác rất phức tạp, tốn nhiều thời gian. Mặc dù có thể làm được nhiều hơn một trăm phần, nhưng trong tiệm của tôi còn rất nhiều khách hàng, không thể chỉ cung cấp cho các ông.”
Sau khi Lâm Duệ nghe thấy lời Bạch Nhất Nặc nói, cảm thấy tiếc nuối. Ông ấy mới chỉ ăn bánh trôi hoa quế rượu ngọt và thịt kho tàu Lý Nguyệt mang tới, cho tới giờ vẫn chưa thử ăn thử cơm chiên.
Một phần cơm chiên cũng quá sơ sài rồi.
Lâm Duệ bất đắc dĩ nói: “Cô có thể làm một phần cơm chiên cho tôi ăn thử được không?”
“Được.” Bạch Nhất Nặc trở lại căn bếp, đun sôi dầu trong chảo, đập hai quả trứng gà vào đảo đều, thêm nước thịt bò kho, hành lá đã thái xào cho thơm, sau đó cho cơm đông lạnh vào, cuối cùng rang trên lửa lớn tầm hai phút. Một phần cơm chiên thịt bò đã hoàn thành.
Mọi người đều biết, mùi hương của mỡ heo thơm lừng mười dặm, lúc Bạch Nhất Nặc rang cơm, mùi của dầu, mùi của trứng, mùi của hành lá cắt nhỏ, mùi của thịt bò quyện vào nhau và bay ra khỏi căn bếp, khiến cả người Lâm Duệ ngơ ngác.
Thơm quá.
Ông ấy nhìn món cơm chiên thịt bò Bạch Nhất Nặc bưng ra cho mình, nhớ rằng thời xưa cơm chiên trứng còn được gọi là cơm tấm, ông ấy đã từng cho rằng đây là một cách nói cường điệu của nghệ thuật. Suy cho cùng món cơm chiên trứng nhà ông ấy làm không thể đạt tới trình độ này, nhìn qua sẽ luôn có chút lộn xộn.
Nhưng mà quả trứng trong bát cơm chiên thịt bò này giống như vàng, khiến ông ấy ý thức được suy nghĩ trước kia của mình sai lầm cỡ nào. Thì ra thật sự có người có thể làm được cơm chiên trứng đến trình độ này.