Ban đầu phó đạo diễn muốn nói phần cơm chiên trứng này quá đơn điệu. Cơm chiên thịt bò chỉ là một suất cơm chiên bình thường, nhưng mà cơm hộp họ hàng làm có tới hai món chay hai món mặn, chay mặn kết hợp, đa dạng về chủng loại.
Nhưng mà lúc phó đạo diễn chuẩn bị mở miệng nói ra ý kiến của mình, trong đầu không khỏi xuất hiện mùi vị của cơm chiên thịt bò. Suy nghĩ đủ kiểu, ông ta chọn cách ngậm miệng lại. Chỉ mình cơm chiên thịt bò đã đánh bại cơm hộp bốn món ăn của họ hàng, khiến ông ta thật sự không biết nói chuyện thay cho họ hàng của mình thế nào.
Cơm chiên thịt bò không chiến thắng vì số lượng món ăn, mà thắng vì chất lượng của sản phẩm.
Phó đạo diễn không nhịn được mà nghĩ thầm, nếu bảo ông ta lựa chọn giữa cơm chiên thịt bò và hộp cơm hai món chay hai món mặn nhà họ hàng làm……..
Phó đạo diễn đau lòng nghĩ, rất xin lỗi họ hàng, cơm chiên thịt bò đúng là cho nhiều quá.
Lâm Duệ thấy phó đạo diễn đã ăn hết phần cơm chiên thịt bò kia, không nhịn được nói: “Cơm hộp cố định của mọi người chỉ có cơm chiên thịt bò, nhưng mà lát nữa sẽ có buổi rút thăm. Trong giấy có viết thịt kho tàu, khô bò xé sợi, thịt heo hấp thính gạo, rau cải xào tỏi, thịt viên… Ông có muốn tham gia náo nhiệt hay không?”
Hai mắt phó đạo diễn sáng ngời, gật đầu, đì tìm chỗ bốc thăm.
Chỗ bốc thăm được dựng lên tạm thời, là nơi cả đoàn phim có mặt đông đủ nhất. Người ở đây không chỉ có mình nhân viên công tác, mà còn có rất nhiều diễn viên.
Bọn họ vây quanh thùng bốc thăm, hết sức vui vẻ mà xắn tay áo lên.
Phương Duyệt mở mẩu giấy của mình ra, không nhịn được nhảy cẫng lên: “Tôi rút được khô bò xé sợi!”
Người bên cạnh nhìn thấy Phương Duyệt rút được khô bò xé sợi, nhao nhao đổ dồn ánh mắt ghen tị tới.
“Âu hoàng [1]! Xác suất một phần trăm cũng có người rút được. Cho tôi hít hít vận may.”
[1] Người gặp may mắn.
“Tôi vừa mới đi tắm thắp hương một phen, kết quả chỉ rút được một suất mì lạnh dầu đỏ.”
“Đừng có khoe khoang, cái đuôi của anh sắp vểnh lên trời rồi, đừng tưởng rằng người khác không nhìn thấy. Tôi cũng chưa rút gì đâu, tôi cảm giác mình có thể ăn một tấn chanh.”
Sau khi Phương Duyệt nhận khô bò xé sợi rồi rời đi, Trương Nhất Tiệp lặng lẽ bước tới, tham gia vào đội ngũ bốc thăm.
Anh ta vừa mới ăn một suất cơm chiên thịt bò, bị kinh ngạc trước hương vị tuyệt đỉnh, anh ta chưa từng ăn cơm chiên thịt bò nào ngon như thế, khiến cho anh ta cảm thấy cơm chiên lúc trước mình ăn đều rất vô vị.
Nhưng mà Trương Nhất Tiệp đã nói với Phương Duyệt rằng sẽ không ăn đồ ăn ở quán ruồi nhặng, sợ ăn sẽ xảy ra vấn đề. Lời đã nói, giống như bát nước đổ đi không lấy lại được, anh ta không muốn tát vào mặt mình, vì thế đành phải chờ đến khi Phương Duyệt rời đi, mới trở về đội ngũ bốc thăm, muốn thử vận may của mình.
Nhân viên công tác thấy Trương Nhất Tiệp tới, không khỏi nói: “Nam chính cũng tới rồi, tới bốc thăm đi, vừa nãy nữ chính rút được một phần khô bò xé sợi, là một phần trăm xác suất đó. Chắc vận may của anh cũng không đến nỗi nào.:
Vẻ mặt của Trương Nhất Tiệp thờ ơ, giọng điệu của anh ta không khỏi hả hê: “Tôi cũng nghĩ như vậy.”
Trương Nhất Tiệp rút ra một tờ giấy, mở tờ giấy trong tay ra, nhìn dòng chữ bên trong, cả người lập tức ngây ra.
Nhân viên công tác nhìn thấy bộ dạng này của Trương Nhất Tiệp, không nhịn được nghiêng đầu qua nhìn tờ giấy trong tay Trương Nhất Tiệp, không khỏi nói: “Bên trên viết ngày mai quay lại, thật đáng tiếc, anh không rút trúng.”
“Mỗi ngày chỉ có một cơ hội thôi sao?”
Nhân viên công tác gật đầu: “Đúng vậy.”
Nhân viên công tác vô cùng tiếc nuối nói: “Thực ra xác suất tờ giấy trống không là rất nhỏ, chỉ có một phần mười. Mặc dù rất khó bốc được khô bò xé sợi, thịt kho tàu và thịt heo hấp thính gạo, nhưng rất dễ rút ra rau cải xào tỏi và mì lạnh dầu đỏ.”
Nhân viên công tác nhìn Trương Nhất Tiệp, ánh mắt né tránh: “Người giống như anh… không có nhiều.”
Trương Nhất Tiệp tức giận gấp bội lần, nghiến chặt răng, trong lòng nổi lên lửa giận.
Lúc này, bên cạnh anh ta lại truyền đến tiếng hò hét.
Thẩm Nghiên Nghiên nhìn tờ giấy trong tay mình, không thể vui vẻ hơn được nữa: “Trời ơi, tôi rút được một phần thịt viên!”
Các nhân viên công tác lập tức ngừng vây quanh Trương Nhất Tiệp, đi đến bên Thẩm Nghiên Nghiên, vẻ mặt vui mừng nói: “Chúc mừng cô, trong một trăm tờ giấy chỉ có một suất thịt viên, cô chính là Âu hoàng.”
Những người khác nhao nhao đi tới bên cạnh Thẩm Nghiên Nghiên, nhìn tờ giấy trong tay Thẩm Nghiên Nghiên, ném ánh mắt hâm mộ qua.
“Quá may mắn rồi, phi tù [2] khóc.”
[2] Đen đủi, xui xẻo.
Trương Nhất Tiệp không khỏi nghi ngờ vào vận may của mình, nữ chính rút được, nữ phụ cũng rút được, sao nam chính là anh ta cái gì cũng không có?