Người của Nhị Trung Hải Thị không hề biết các học sinh của trường đại học Khoa học và Kỹ thuật đang ghét ghét với bọn họ, nếu bọn họ biết, cũng sẽ không thèm để bụng, mà còn tỏ vẻ nhất định không được đến tranh cơm với bọn họ.
Tiệm cơm Bạch Ký trước kia chỉ là một tiệm cơm nhỏ ở chợ đen, khách hàng đại đa số là học sinh Nhị Trung Hải Thị, tỉ lệ học sinh đạt đến tám mươi phần trăm.
Cùng với việc tiệm cơm Bạch Ký dần dần nổi lên, người của Nhị Trung càng ngày càng biết rõ rằng tiệm ơm Bạch Kí thần tiên biết bao nhiêu, đồng thời xuất hiện cảm giác nguy cơ. Trước kia bọn họ chỉ cần cạnh tranh với người của trường mình, bây giờ không chỉ cần phải tranh đua vơi những người trong trường, còn phải vỡ đầu với vô số người bên ngoài trường.
Mặc dù cạnh tranh kịch liệt, nhưng để bọn họ từ bỏ tiệm cơm Bạch Ký bọn họ lại không bằng lòng. Dẫu sao mùi vị đồ ăn của tiệm cơm Bạch Ký là món ngon đỉnh nhất, giá cả còn hợp lý, ai cũng không muốn đem cơ hội chắp tay đưa cho người khác.
Các học sinh của Nhị Trung chỉ đành đau khổ lại hạnh phúc gia nhập vào đội ngũ tranh giành đồ ăn.
Các học sinh Nhị Trung đối mặt với những người khác thì có ưu thế hơn, bọn họ là nhóm khách sớm nhất của tiệm cơm Bạch Kí, hơn nữa trong người mang khí thế mạnh mẽ, có tuổi trẻ, tính cách rất lễ phép. Khi bọn họ mỗi lần đến tiệm cơm Bạch Ký, có thể nói có sách mách có chứng đem món ăn khen ngợi lên tận trời, trình độ tâng bốc hạng nhất.
Kể từ sau khi tiệm cơm Bạch Ký nổi tiếng, dưa muối miễn phí bắt đầu cung không đủ cầu. Bọn họ thậm chí còn tự mình đặt ra quy định, một người khách thuần thục, lượng dưa muối được lấy không được lấy quá một con bướm. Bọn họ gặp phải vị khách nào không có tự giác lấy nhiều hơn sẽ âm thầm lên tiếng ngăn chặn.
Dưới sự chủ động giúp đỡ của bọn họ, vấn đề thiếu hụt dưa muối trong tiệm lại có thể đạt được chuyển biến tích cực rất rõ rệt.
Bạch Nhất Nặc thích sự nhiệt tình của bọn họ, đã cho bọn họ ít phúc lợi nhỏ, chẳng hạn như một chén rượu hoa quế nhưỡng viên, một phần thịt kho tàu nhỏ.
Khi các học sinh Nhị Trung nhận được phúc lợi của Bạch Nhất Nặc cho, đều sẽ vô cùng vui mừng.
“ Không biết tại sao, mặc dù đồ không nhiều, nhưng tôi cảm thấy rằng đồ mà bà chủ chủ động cho chúng ta so với đồ mà tôi chủ động mua còn càng khiến tôi vui vẻ hơn.”
“ Bởi vì là được công nhận ư, được chị gái xinh đẹp như bà chủ đây cảm ơn quá phê rồi.”
Lục Linh là một mọt sách học năm cuối của cấp ba, hàng năm đều đứng ở vị trí đầu khóa. Cậu ấy cảm thấy bắt đầu từ học kì này, trong miệng của mọi người trong lớp ngoài học tập ra, danh từ thường xuyên xuất hiện nhất chính là tiệm cơm Bạch Ký.
Bạn cùng bàn từng mang rượu hoa quế nhưỡng viên cho cậu ấy uống, nhưng cậu ấy lại bởi vì không thích rượu gạo nếp nên từ chối. Sau khi cậu ấy từ chối rượu hoa quế nhưỡng viên của bạn cùng bàn. Cậu ấy cũng không có cơ hội uống rượu hoa quế nhưỡng viên nữa, chỉ có thể nhìn hầu hết mọi người trong lớp mỗi người mỗi cốc mà uống ực ực.
Lục Linh an ủi bản thân: “ Thời gian là vàng là bạc, sao có thể đem thời gian lãng phí ở chuyện ăn uống chứ?”
Lúc ăn cơm tối, cậu ấy không rời khỏi phòng học giống như những người khác, ngược lại đợi ở trong phòng học, bởi vì mẹ của cậu ấy sẽ đến đưa cơm. Cậu ấy vừa luyện đề vừa đợi mẹ đến, sau khi mẹ đến, cậu ấy cúng không đặt sách phụ đạo ở trong tay xuống.
Mẹ nói: “ Lúc mẹ đi qua chợ đen, phát hiện một cái cửa tiệm người bên trong vô cùng đông, mẹ đã hỏi bọn họ mua cái gì, bọn họ nói là mua thịt kho tàu. Mẹ nghĩ con học tập chắc chắn là tiêu hao rất nhiều trí tuệ, cần phải bồi bổ thật nhiều, thế nên mẹ liền mua một phần thịt kho tàu cho con ăn.”
Khi Lục Linh vừa tranh thủ tính toán đề bài trên giấy nháp, vừa đáp lời mẹ: “ Vâng.” Bởi vì quá tập trung tinh thần vào tính toán đề bài, cậu ấy không có nghe thấy câu nói của mẹ, chỉ biết gật đầu đáp lại.
Trường Nhị Trung Hải Thị là trường là trường hạng nhất trong toàn bộ Hải Thị. Ba năm trở lại đây, Lục Linh chưa từng một lần nào đứng thứ hai trong kì thi, luôn vững vàng ở vị trí số một, tiếng tăm lừng lẫy trong toàn khóa, là học thần trong học thần.
Sở dĩ cậu ấy luôn có thể duy trì được thành tích này không chỉ là do đầu óc thông minh, mà còn vô cùng nỗ lực, ngay cả khi ăn cơm cũng không quên luyện đề.