Tô Mạt Mạt thích ăn tỏi, vì vậy nên cô ấy đã cuốn bánh với tỏi giã.
Miếng vịt quay thấm vị tỏi giã, trong mùi thơm ấy lại có thêm một chút vị cay, khiến mùi vị càng thêm đặc biệt.
Tô Mạt Mạt nuốt hết những gì mà cô ấy đã nhai ở trong miệng, rồi thở phào ra một cách thỏa mãn: “Tuyệt! Vịt quay mãi mãi là thần! Món vịt quay này là món vịt quay ngon nhất mà em từng ăn đấy.”
Từ sau khi Tô Mạt Mạt khôi phục lại sức khỏe, cô ấy cũng đã nói nhiều hơn, thế nên lúc này cô ấy không nhịn được mà nói chuyện phiếm với Bạch Nhất Nặc: “Em học đại học ở thủ đô, nên cũng thường đi ăn vịt quay. Chị chủ, vịt quay mà chị làm có mùi vị khác với những người khác, nhưng mà mùi vị của nó rất ngon.”
“Chị chủ, chắc hẳn là chị không phải là người kế thừa của đầu bếp nào đâu nhỉ, sao chị có thể làm món nào là món nấy đều ngon như vậy? Kỹ thuật để làm món vịt quay này không hề thấp chút nào cả.”
Bạch Nhất Nặc suy nghĩ trong đầu, tôi không phải người kế thừa của đầu bếp nào, mà tôi chính là đầu bếp, vì vậy nên cô đã mỉm cười và nói: “Chị không phải là người kế thừa của đầu bếp nào cả, cách làm vịt quay này là do chị học từ người khác, món vịt quay mà đối phương làm mới là ngon nhất, ngay cả chị cũng không thể không chịu thua người đó.”
Là người đứng đầu Thượng Thực, Bạch Nhất Nặc kiểm soát toàn bộ Cục Thượng Thực trong tay. Cục Thượng Thực có một nữ quan là người Kim Lăng, nhà cô ấy có nghề làm vịt quay gia truyền, nên món vịt quay mà cô ấy làm rất ngon, ngay khi được gọi là một tuyệt, chính món này đã khiến cô ấy may mắn được triệu vào cung. Nhưng trong một buổi yến tiệc quan trọng ở hoàng cung, nguyên liệu để làm món vịt quay quả mộc của cô ấy xảy ra vấn đề, nên không thể làm xong đúng thời hạn. Và nếu làm chậm trễ buổi yến tiệc thì cô ấy sẽ bị trừng phạt rất nặng.
Cuối cùng, Bạch Nhất Nặc đã tiếp quản việc này, cô sử dụng mối quan hệ của mình để thay thế món vịt chiên giòn bát bảo, khi đó mới có thể giúp đối phương tránh được một nạn.
Đối phương vì để bày tỏ sự cảm kích nên đã giao thứ quan trọng nhất, cũng chính là cách làm vịt quay quả mộc cho Bạch Nhất Nặc.
Khả năng học hỏi của Bạch Nhất Nặc rất tốt, nên cô đã học được tất cả những gì mà đối phương đã dạy cho cô, thành phẩm mà cô làm ra mang mùi vị gần như không khác gì so với món mà đối phương làm. Nhưng mà bây giờ điều kiện có hạn, rất nhiều nguyên liệu đã biến mất hẳn, hoặc là nó rất đắt. Ví dụ như táo mộc mà đối phương dùng chính là câu đằng táo mộc trăm năm, mà ở thời đại hiện nay, cây đằng táo là loài thực vật hoang dã được quốc gia bảo tồn ở cấp một.
Vì cây đằng táo có giá trị kinh tế khá cao, cho nên nó đã bị chặt phá bừa bãi, dẫn đến trạng thái lâm nguy. Lúc tìm thấy nó ở Tây Song Bản Nạp, thì chỉ còn đúng một bụi cây là có thể kết quả, nhưng nó đã lung lay muốn đổ rồi.
Bạch Nhất Nặc nghĩ đến tình trạng của câu đằng táo kia thì không khỏi cảm thấy nuối tiếc, câu đằng táo đã từng mọc khắp núi đồi, đến hôm nay lại lâm vào tình cảnh này, chỉ có thể vừa thương vừa xót xa.
Bạch Nhất Nặc nói: “Vì thiếu nguyên liệu nên chị không thể tái hiện món vịt quay với trọn vẹn mùi vị được, chỉ có thể làm được giống tám phần thôi.”
Điều này khiến cho hai người kia có chút tiếc nuối, tám phần mà đã ngon đến mức này, nếu như cô có thể làm được giống mười phần thì nó sẽ ngon đến mức nào chứ.
Sau khi bọn họ ăn cơm xong, Bạch Nhất Nặc mới mở cửa tiệm. Điều khiến cô kinh ngạc chính là ở bên ngoài tiệm cơm đang có khá nhiều người đứng vây quanh, so với lúc trước thì còn đông hơn gấp đôi, gần như là con kiến chui không lọt, thậm chí còn không có chỗ trống để đặt chân.
“Sao hôm nay lại đông người như vậy?”
Người ta chờ nghe cô nói, một người nói một người giả vờ oán trách.
“Bà chủ, cô đang nướng cái gì mà khiến tôi như đánh mất lý trí vậy, cô mà không cho tôi ăn, thì tôi sẽ không đi đâu.”
“Bà chủ, con trai tôi cũng bị cô làm cho thèm ăn đến phát khóc, giờ nó đang gào khóc ở nhà, bị tôi đánh cho một trận, cuối cùng cũng chịu ngoan.”
Một cậu bé có dáng vẻ đáng yêu lau nước mắt và nói: “Chị chủ, em muốn ăn đồ của chị nấu, nếu không thì há chẳng phải là em sẽ bị cha em đánh một trận sao, đau lắm, thật sự rất đau.”
Bạch Nhất Nặc dở khóc dở cười, không thể làm gì khác hơn là đẩy cửa ra và nói với bọn họ: “Mọi người mau vào đi.”
Từ sau khi phu nhân của chủ tịch tập đoàn Thịnh Cảnh - Tư Tuyết ăn cơm ở tiệm cơm Bạch Ký xong, thì bà ấy cũng thường xuyên đến đây ăn.