Trong suốt nửa tháng tiệm cơm Bạch Ký nghỉ bán để sửa sang, cửa tiệm không còn cách nào mở cửa, thế nên Bạch Nhất Nặc đã cho mình và hai người kia một kì nghỉ.
Bạch Nhất Nặc cho hai người bọn họ mỗi người một phần lì xì lớn, để bọn họ về nhà thăm người thân bạn bè. Nói cho cùng kể từ khi tiệm cơm Bạch Ký mở cửa cho đến bây giờ, bọn họ cũng chưa nghỉ ngơi bao giờ.
Trong khoảng thời gian tiệm cơm Bạch Ký đóng cửa Bạch Nhất Nặc trải qua rất vui vẻ, nhưng khách hàng của tiệm cơm Bạch Ký một chút cũng không vui, bọn họ cảm thấy bản thân đã chờ đến độ sắp khô héo tới nơi rồi.
Trước kia khi ở tiệm cơm Bạch Ký bọn họ tập mãi thành thói quen, khi đóng cửa bọn họ mới cảm thấy tiệm cơm Bạch Ký quan trọng biết bao nhiêu.
Ở hiện trường sửa chữa, các công nhân sửa chữa mỗi ngày đều gặp rất nhiều khách hàng đến hỏi bọn họ lúc nào mới có thể sửa xong.
Các công nhân sửa chữa không nhịn được xấu hổ, bọn họ đã từng gặp qua cửa hàng có khách hàng nhiệt tình, nhưng chưa từng thấy cửa tiệm có khách hàng nhiệt tình như vậy nha, lẽ nào ăn ít một bữa thì sẽ đổ bệnh sao?
Ai biết mấy vị khách hàng này sau khi nghe thấy câu trả lời của người công nhân, lời lẽ chính đáng mà nói: "Cậu sao biết tôi không bệnh, tôi bị bệnh tương tư. Người là sắt, cơm là thép, một bữa không ăn đói đến hoảng, tôi nhớ tiệm cơm Bạch Ký nhớ đến mức không ngủ nổi."
Người công nhân: "… Khách hàng của cái tiệm cơm Bạch Ký này thật kỳ quặc."
Tiếng nói của các khách hàng không nhận được phản hồi, bọn họ chỉ đành tập trung đến khu vực bình luận của Applet.
Trương Khả: [ Tiệm cơm Bạch Ký khi nào mới mở cửa hả? Chị chủ chị lại không mở cửa nữa, thì em sẽ thi được hạng nhất từ dưới lên mất.]
Lý Phong Trạch: [ Chị chủ chị đừng quan tâm cậu ta, cậu ta chính là người đội sổ trong lớp.]
Dương Phàm: [ Chị chủ à, chị mau mở cửa đi mà, bởi vuc tiệm cơm Bạch Ký không mở cửa, tôi buồn bực đến mức gầy xuống tận nửa kí đấy.]
Tiêu Nam Ninh: [ Vừa mới ăn được vịt quay của tiệm cơm Bạch Ký, chuẩn bị ngày thứ hai tiếp tục tranh, kết quả tiệm cơm Bạch Ký phải sửa chữa?]
Fan hâm mộ của Tiêu Nam Ninh: [ Tốc độ tay mà chủ streamer lấy làm tự hào đã trở thành đồ trang trí rồi. Tôi với xạ thủ hàng đầu của liên minh giống nhau ăn không được cơm ở tiệm cơm Bạch Ký.]
……………………..
Khi nghỉ ngơi Bạch Nhất Nặc nhìn thấy mấy cái bình luận này, nghĩ nghĩ rồi trả lời: [ Ở trước cửa tiệm cơm Bạch Ký và trên Applet tôi đều đã đăng thông báo rồi: tiệm cơm Bạch Ký dự tính sau nửa tháng sẽ mở cửa, mọi người đợi đến sau nửa tháng lại đến nhé. Trải qua sau lần sửa chữa này, tiệm cơm Bạch Ký sẽ mở rộng gấp ba lần so với lúc ban đầu, chỗ ngồi sẽ nhiều hơn, trang trí cũng sẽ tốt hơn.]
Trương Khả: [ Thật sao? Vậy sau này tôi giành chỗ ngồi há chẳng phải sẽ càng dễ dàng hơn rồi.]
Lý Phong Trạch: [ Cậu nghĩ nhiều quá rồi, giống như tiền tiết kiệm không theo kịp giá nhà, tốc độ mở rộng của tiệm cơm Bạch Ký không đuổi kịp tốc độ tăng lên của khách hàng nha.]
Trương Khả: [... Đau lòng.]
Bạch Nhất Nặc nghỉ ngơi nửa tháng, tinh thần khoan khoái nhẹ nhàng mà trở về tiệm cơm Bạch Ký. Lúc này, tiệm cơm Bạch Ký đã sắp hoàn thành rồi.
Không gian của toàn bộ tiệm cơm Bạch Ký trở nên rộng gấp ba lần so với ngày trước, giữa các chỗ ngồi có rất nhiều khe hở, có vẻ như ngăn nắp, gọn gàng và sạch sẽ.
Bạch Nhất Nặc học hỏi thiết kế hiện đại, bảo công ty sửa chữa làm một cái bàn dài tựa vào tường, cái bàn dài như vậy có thể tận dụng trọn vẹn không gian, ngồi được càng nhiều khách hàng.
Bạch Nhất Nặc nhân dịp thời gian sửa chữa này, bảo công ty sửa chữa tiến hành quét vôi lại một lần nữa, tiệm cơm Bạch Ký trông sạch sẽ như một căn phòng mới.
Toàn bộ tiệm cơm Bạch Ký đồng thời được mở rộng, giữ nguyên bàn ghế phong cách cổ trước kia, trông để có ý vị.
Kỷ Tử Hoài và Tô Mạt Mạt trải qua kỳ nghỉ đã trở lại. Thời khắc đầu tiên Tô Mạt Mạt trở lại, bỏ hành lý xuống, liền đáng thương vô cùng mà nhìn Bạch Nhất Nặc: "Bà chủ, kỳ nghỉ của em một chút cũng không vui vẻ. Mặc dù bây giờ cơ thể của em đã trở nên tốt hơn có thể ăn được các món khác, nhưng tiệm cơm Bạch Ký đã đem dạ dày của em dưỡng thành thói quen rồi, bây giờ bảo em làm sao có thể để ý đến đồ ăn khác. Bà chủ, chị phải chịu trách nhiệm với em."
Kỷ Tử Hoài nghe thấy lời của Tô Mạc Mạc làm như thật mà gật đầu: "Trước kia tôi ở trong nhà một mình cảm thấy không có gì là không tốt, rất quen. Nhưng sau khi ở lại tiệm cơm Bạch Ký đã lâu trở về nhà lại cảm thấy có hơi lạnh lẽo buồn tẻ."
Bạch Nhất Nặc nhịn không được cười cười, cái gì cũng không nói, mà trực tiếp trở về bếp sau đã sửa chữa xong, nấu một bữa cơm cho hai người.
"Hôm nay chúng ta nghỉ ngơi một ngày cuối cùng, ngày mai mở cửa nhé."