“Phần da của món vịt quay này vừa thơm vừa giòn, phần nước thịt ở phía dưới cũng nhiều, ăn vào có cảm giác mềm và trơn.” Mẹ cậu ta cảm thấy thỏa mãn đến mức híp mắt lại, bà ấy vui vẻ nói: “Cả miếng vịt quay mặn và tươi, nhưng không hề dày, ăn xong trong miệng không bị khô, ngược lại còn rất dễ chịu.”
Mẹ cậu ta vừa nói vừa ăn, động tác ở tay bà ấy rất nhanh, miếng vịt quay ở trên đĩa cũng mau chóng bớt đi dần.
Giang Dã không khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ món vịt quay này thật sự ngon như vậy sao.
Thực phẩm có ích cho trí nhớ này, chẳng lẽ không phải là thứ không đáng mua?
Vì vậy cậu ta ngập ngừng nói: “... Mẹ, không thì… Cho con ăn thử một chút.”
Giang Dã vốn tưởng rằng nói ra rồi thì bà ấy sẽ đưa món vịt quay tới trước mặt cậu ta, nhưng điều mà cậu ta không ngờ chính là, mẹ cậu ta đúng là có bưng đĩa vịt quay lên, nhưng không phải là bưng tới trước mặt cậu ta, mà ngược lại là đặt ở nơi mà cậu ta không với tới.
Mẹ cậu ta học cái cách hừ một tiếng của cậu ta: “Con vừa mới nói là không ăn, bây giờ cả món vịt quay này đều là mẹ.”
Giang Dã: “...”
Giang Dã chỉ có thể nhìn mẹ cậu ta ăn hết miếng vịt quay này đến miếng vịt quay khác, đôi môi dính đầy dầu mỡ.
Giang Dã nghe bụng mình kêu lên một tiếng, mẹ kiếp, mẹ cậu ta cho cậu ta nhìn tới đói bụng.
Người bạn cùng lớp chơi game với cậu ta thấy cậu ta lên trễ, nên đã lập tức gửi tin nhắn ở trên Wechat cho Giang Dã.
[ Giang Dã, sao mà cậu vẫn chưa lên thế, có phải đang bị mẹ ép ăn thực phẩm tốt cho trí óc không. ]
Giang Dã cúi đầu gõ chữ: [ tôi chưa ăn thực phẩm tốt cho trí óc, mẹ tôi ăn hết rồi. ]
Bạn học: [ dì tuyệt như vậy sao ]
... ... ... ...
Lượng tiêu thụ của món vịt quay quả rất cao, số người xếp hàng lại bắt đầu tăng lên một cách bùng nổ suốt mấy ngày nay.
Đặc biệt là những vị khách này có độ đuổi giống nhau như đúc, phần lớn đều là trung niên, ngay sau khi tan làm thì họ vội vã chạy tới tiệm cơm Bạch Ký trước. Lúc họ đi tới tiệm cơm Bạch Ký rồi, sẽ lập tức gọi một phần vịt quay.
Lúc Bạch Nhất Nặc đứng ở quầy thu ngân, cô nghe bọn họ nhỏ giọng nói chuyện với nhau, cẩn thận giống như gián điệp vậy.
“Đây chính là trạng nguyên vịt mà bà nói à.”
Một người khác gật đầu lia lịa: “Không sai, nó chính là trạng nguyên vịt, chính mắt tôi nhìn thấy cậu trạng nguyên kia vào đây ăn với mẹ cậu ta. Nếu không phải hai chúng ta là bạn tốt của nhau, thì tôi đã không nói cho ông nghe rồi.”
“Anh em tốt!" Ngưởi đàn ông trung niên lộ ra vẻ mặt cảm động.
Bạch Nhất Nặc tò mò hỏi: “Xin lỗi, xin hỏi hai vị đang nói tới trạng nguyên vịt nào vậy.”
Người đàn ông trung niên đáp: “Ơ, bà chủ, cô còn không biết cô đang bán trạng nguyên vịt sao.”
Bạch Nhất Nặc: “... Món mà tôi bán ở đây được gọi là vịt quay quả mộc, chứ không phải là trạng nguyên vịt.”
Người đàn ông trung niên xua tay, cũng không thèm quan tâm: “Haiz, không cần phải để ý đến mấy cái chi tiết này.”
Người đàn ông trung niên nói: “Cô biết cậu học thần lớp mười hai ở Nhị Trung không, hôm đó cậu ta tới ăn món trạng nguyên vịt ở trong tiệm của cô, mẹ cậu ta đã nói cậu ta ăn mà rất hài lòng. Nghe nói có phụ huynh tới hỏi mẹ cậu ta, mẹ cậu ta bảo chưa từng thấy cậu ta ăn uống mà vui vẻ như vậy. Điều này có nghĩa là gì, là món vịt quay mà cô bán không hề tầm thường chút nào! rất Bây giờ món trạng nguyên vịt này của cô rất nổi tiếng trong vòng phụ huynh chúng tôi, mọi người ai cũng đều muốn mua nó cho con mình ăn đấy.”
Bạch Nhất Nặc hiểu, ở thời Đại Ngụy, mỗi khi có thí sinh thi đỗ trạng nguyên, vật mà người đó dùng sẽ được đánh giá cao, mở ra giá cao, mỹ danh kỳ viết dính văn khí.
Hóa ra ở hiện đại cũng có loại phong tục truyền thống này!
Vì để cho những người khác không nảy sinh hiểu lầm, nên Bạch Nhất Nặc đã lên tiếng giải thích: “Nhưng ăn món vịt quay quả mộc này sẽ không nâng chỉ số IQ lên đâu, nếu như mọi người muốn cải thiện chỉ số IQ thì đừng mua vịt quay quả mộc. Từ trước đến giờ tôi chưa từng bán món trạng nguyên vịt, món vịt quay mà tôi bán không hề có công dụng thần kỳ nào cả.”
Người đàn ông trung niên lờ đi mà nói: “Chúng tôi mua món vịt quay không phải là vì để cải thiện chỉ số IQ cho con, mà là mua vịt quay để làm cho bọn nhỏ vui vẻ. Nếu đứa nhỏ vui vẻ thì không phải thành tích sẽ tốt sao.”
Bạch Nhất Nặc nghe ông ấy nói lời này, chỉ đành gật đầu một cái.