Tuy rằng lời nói mẹ Tần không dễ nghe, nhưng là đã cho qua. Rốt cuộc Tần Hạo cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, xem ra tiền tiêu vặt của anh ta đã được bảo vệ.
Cha Tần cùng vợ giáo huấn con trai nhỏ không nghe lời xong, nhìn về phía con trai lớn của mình: “Tần Phóng, ba muốn con trở về tiếp quản công ty.”
Tần Phóng dựa vào phía sau một chút, lười nhác mà nói: “Con còn chưa chơi đủ đâu, ông già tuổi ba lại không lớn, gấp cái gì?”
Cha Tần bất mãn nói: “Con chỉ biết chơi, con nhìn Thịnh gia bên kia Thịnh Hàn nhà người ta, người ta thông minh hơn, so với con lại càng cầu tiến. Con lớn bằng nó, con vừa học xong đại học, người ta đã nhảy lớp học xong tiến sĩ, con lấy cái gì so với người ta.”
Tần Phóng không khỏi nhíu mày: “..... Phiền chết, đừng so con với cậu ta.”
Lúc mẹ Tần nghe được cha Tần nói, trước mắt sáng lên, chế nhạo nói: “Mẹ thấy vòng bạn bè của Tư Tuyết, Thịnh Hàn sắp về nước.”
Tần Phóng chau mày: “Liên quan gì đến con, đừng nói đến cậu ta với con.”
Mẹ Tần che miệng, mi mắt cong cong, có chút không nhịn được cười: “Không phải khi còn bé con rất thích nó sao? Còn nói với mẹ sau này lớn lên sẽ cưới Thịnh Hàn làm vợ.”
Tần Hạo vốn dĩ đang ở một bên chơi điện thoại, nghe thấy toàn bộ, cả người đều kinh hãi, anh ta hốt hoảng nói: “Cái gì?”
Vẻ mặt Tần Hạo kinh ngạc, Thịnh Hàn chính là người nổi tiếng nhất trong vòng bạn bè của bọn họ, gia thế hạng nhất, lớn lên xuất chúng.
Thịnh gia là đại gia tộc ở Hải Thị, nổi danh không chỉ có tài sản, còn có giá trị nhan sắc của gia tộc bọn họ.
Người con nhỏ của Thịnh Tu Viễn là Thịnh Tinh trong chương trình thực tế đã từng nói bản thân lớn lên xấu nhất nhà, các fan đều không tin, nhưng Tần Hạo biết cậu ta không nói dối. Người được xưng là nam thần Thịnh Tinh so sánh với anh trai của cậu ta, cũng chỉ có thể coi là bình thường mà thôi.
“Cậu ta khi còn nhỏ rất giống con gái, không thể trách con nhận nhầm được.” Tần Phóng vừa nghe chuyện này, giống như con mèo xù lông, từ trên ghế nhảy đứng lên.
Khi còn bé, Thịnh gia và Tần gia ở chung một khu. Thịnh Hàn lúc nhỏ có làn da trắng, ngũ quan tinh xảo, hơn nữa lại không nói chuyện, nhìn qua rất giống một bé gái. Vào lúc Tần Phóng nhìn thấy Thịnh Hàn, kinh vi thiên nhân, khiến các bạn nhỏ khác không đến bắt nạt em gái nhỏ này, sau đó chạy đến nói với mẹ, sau khi lớn bản thân muốn kết hôn với Thịnh Hàn.
Ai ngờ em gái nhỏ lại là cô bé có tay cầm[1].
[1]"Tay cầm" chỉ tay cầm dụng cụ, nhưng ở miền Bắc "có tay cầm" chỉ bộ phận sinh dục nam
Tần Phóng mãi mãi không quên ngày đó, sau khi nghe anh nói xong, vẻ mặt của mẹ Tần.
Người khác cho rằng Tần Phóng và Thịnh Hàn đều là thế hệ n hàng đầu của Hải Thị, nhất định quan hệ rất tốt, thật ra sự thật căn bản không phải vậy. Bởi vì Tần Phóng chủ yếu không muốn thấy Thịnh Hàn, vì mỗi khi nghe đến cái tên Thịnh Hàn này, sẽ khiến anh ấy nhớ đến hành vi đen tối thời bé của mình.
Tần Phóng cắn chặt răng, một đại nam nhân, lớn lên đẹp như vậy làm gì?
“Cười chết tôi, anh, hóa ra anh còn trải qua việc thế này.” Tần Hạo cười đến té ngửa, thiếu chút nữa lăn từ trên ghế xuống.
“Cút! Anh xem em ngứa da rồi.” Tần Phóng thấy thế, xanh xả mặt, một chân đá qua, đạp em trai xuống đất.
Tần Hạo ôm mông, thổng khổ không ngừng: “A, đau chết mất, em chính là em trai ruột của anh!”
“Loại em trai này, không cần cũng được.”
…
Thu vàng tháng chín, cuối thu mát mẻ, Bạch Nhất Nặc nhìn lịch, tính toán thời gian, phát hiện sắp đến Tết Trùng Cửu.
Ở triều đại Ngụy, mỗi năm mùng chín tháng chín, đều đeo cành thù du, bánh Trùng Dương, uống rượu hoa cúc, để cầu trường thọ.
Không có rượu hoa cúc Tết Trùng Cửu cũng giống như thiếu đi linh hồn. Vì thế Bạch Nhất Nặc đã sớm mua hoa cúc, chuẩn bị làm rượu hoa cúc.
Hoa cúc rất tốt cho tim mạch, có giá trị thuốc cao, theo
Bản thảo cương mục ghi chép, hoa cúc có thể "trị gió đầu, thông tai và mắt, và chữa được tất cả các bệnh". Rượu hoa cúc là rượu từ hoa cúc, gạo nếp cùng men rượu ủ lên, các bước đơn giản, không tốn quá nhiều thời gian, vô cùng nhanh và tiện, nhưng mà làm được hương vị thì không đơn giản chút nào, tinh hoa của hoa cúc hòa quyện trong đó, mùi vị thanh mát ngọt ngào.