Ông cụ Tô chua chát nói: “Dạo này ngày nào ông cũng ăn chay cả, miệng không còn cảm thấy mùi vị gì nữa rồi.”
"Bây giờ trong tiệm cơm của cháu chỉ có món gà sốt tiêu là món có thịt thôi, ông có muốn dùng thử không ạ?"
Ông cụ Tô chưa ăn món gà sốt tiêu bao giờ, cau mày nói: Món gà sốt tiêu này là món Tứ Xuyên à?"
“Không phải ạ, là món ăn của Tân Cương.” Bạch Nhất Nặc trả lời: “Ông có muốn ăn món Tứ Xuyên không ạ? Chỗ cháu có mì lạnh dầu đỏ là món Tứ Xuyên, ông có muốn ăn thử không ạ?”
"Ông không muốn ăn món ăn nhẹ, ông cũng không muốn ăn món gà sốt tiêu. Ông muốn ăn thịt, thịt kho tàu thì lại càng tốt." Ông cụ Tô bất mãn nói: "Sao trong tiệm của cháu lại không có món nào có thịt nữa thế này."
Ông cụ Tô không biết rằng Bạch Nhất Nặc cũng muốn bày nhiều món mới lên thực đơn hơn, nhưng hiện tại chỉ có một thân một mình cô ở trong tiệm, không thể xoay sở được nhiều nguyên liệu nấu ăn đến như vậy. Hơn nữa, khách hàng của tiệm cơm chủ yếu là học sinh ở xung quanh, khả năng chi tiêu của họ không cao nên họ không thể tiêu một cái giá đắt đỏ cho những món có thịt được.
Bạch Nhất Nặc cũng đã suy nghĩ rất lâu rồi mới quyết định đưa món gà sốt tiêu vào thực đơn để thử kiếm thêm thu nhập.
Nếu không thì ông cụ Tô sẽ không thể nhìn thấy bất kỳ món nào có thịt.
"Tiệm cơm cháu mới khai trương nên không tiếp đãi khách được một cách chu đáo, nhưng ngược lại thì thực đơn giảm đến hai mươi phần trăm lận đấy ạ, ông có thể thử xem những món khác xem sao."
Vốn dĩ, ông cụ Tô muốn rời đi, nhưng sau khi nhìn ngó những dòng chữ mà Bạch Nhất Nặc viết thì ông ấy cảm thấy rất ưng bụng. Tuy rằng cô chủ là một cô gái nhỏ, nhưng cô lại đắm chìm trong thư pháp nhiều năm như vậy, có thể thấy rõ được rằng đây có lẽ là một người nghiêm túc. Thức ăn có tệ đến đâu thì cũng không đến nỗi là tệ lắm đâu nhỉ.
Ông cụ Tô thở dài, không còn cách nào khác, ông ấy đành phải nói: "Vậy thì cho ông nửa con gà sốt tiêu đi."
"Ông có muốn lấy cơm không ạ?"
"Có."
Bạch Nhất Nặc bước vào gian bếp mở, đun nóng dầu trong nồi rồi bỏ các loại gia vị như hoa tiêu, hạt tiêu gai màu xanh vào nồi. Khi dầu nóng được bảy phần, mùi thơm càng bùng nổ, phát ra âm thanh xèo xèo, cả gian bếp tràn ngập mùi thơm, xộc vào cả khoang mũi.
Sau khi để nguội sẽ thu được linh hồn của món gà sốt tiêu - nước sốt tiêu.
Trong chiếc nồi bên cạnh là nước hầm, bên trong thau nước đá là gà thả bộ đã luộc chín.
Cô đeo bao tay vào, vớt gà ra khỏi thau nước đá rồi cho vào trong tô, xé thành từng miếng, thêm nước dùng lên bên trên, còn thêm cả nước sốt tiêu vừa làm xong trước đó, thêm rau ăn kèm vào, cuối cùng là trộn đều lên.
Ông cụ Tô vốn dĩ không ôm hy vọng gì mà chờ đợi.
Kết quả là ngay khi món gà sốt tiêu được đem lên, một mùi thơm hấp dẫn đến mê người của hoa tiêu và hạt tiêu cay trộn lẫn vào nhau ập đến.
Ông cụ Tô bỗng ngửi thấy mùi thơm tràn ngập trong không khí, cảm thấy khẩu vị nhạt nhẽo của mình đột nhiên bị đánh thức.
Ông ấy không khỏi cầm đũa gắp một miếng thịt gà lên rồi cho vào miệng. Ngay lập tức ông ấy bị cuốn hút và bị mềm lòng bởi hương vị thơm ngon mới lạ của món gà sốt tiêu này.
Càng ngày, ông cụ Tô càng lớn tuổi, vì thế mà vị giác có phần sa sút, khó có thể nếm được những món ăn nhạt nhẽo thường ngày. Cho nên càng ngày, ông ấy lại càng thích ăn những món ăn có mùi vị nặng.
Nhưng ông ấy chưa bao giờ ăn một món ăn nào mà có mùi vị đậm đà đến như vậy.
Nước sốt tiêu nguyên chất có vị mằn mặn, thơm thơm, làm tê tê cả vòm miệng, nhưng khi nhai kỹ thì có vị ngọt nhẹ đọng lại trên đầu lưỡi, rất kích thích vị giác.
Hơn thế nữa, thịt gà chạy bộ vừa mới ra khỏi nồi lại mềm mềm, non ngọt, có cảm giác trơn trượt, chấm cùng với nước sốt tiêu quả thực là rất hợp, càng ăn càng đọng lại được mùi vị thơm ngon.
Mặc dù vị giác của ông cụ Tô đã kém đi nhưng vẫn có thể nhận ra rõ ràng đây là một con gà thượng hạng. Ông ấy chưa bao giờ ăn một món sốt tiêu nào mà tươi ngon đến như vậy.
Rau ăn kèm, hành tây được ngâm ngập trong nước sốt tiêu nên không có vị hăng như trước, vị cay trong hành tây cũng đặc biệt có vị ngọt nhè nhẹ.
Mỗi một thành phần trong món ăn dường như đã được cân đo đong đếm làm sao cho hợp, sự kết hợp vô cùng ăn ý cuối cùng đã hình thành nên một món ăn khiến người thưởng thức hoàn thành được một trải nghiệm hương vị tuyệt vời.
Đôi lông mày vốn dĩ đang cau có của ông cụ Tô dần dần nới lỏng ra, cơn phiền muộn ở trong lòng do ăn chay mấy ngày liên tiếp cũng bị cuốn trôi đi mất, lòng ông ấy tuôn trào một cảm giác thỏa mãn khó tả.
Một cảm giác thật là sướng quá đi mất!