Ông ngửi mùi thơm trong không khí mà không thể khống chế ngón trỏ cử động, cảm giác như dạ dày đang trở nên bắt đầu đói bụng.
Ngay khi giáo sư Vương muốn hỏi Phương Vân có thể cho mình ăn cùng không thì lại nhớ đến lúc nãy khi Phương Vân mời ông ăn thì chính ông đã từ chối. Ông chỉ biết thở dài một hơi, trong lòng cảm thấy thật hối hận.
Nếu như vừa nãy ông đồng ý ăn cùng Phương Vân thì tốt biết mấy?
Đáng tiếc!
Phương Vân nhanh chóng ăn hết cơm và súp ngỗng già rồi quay về vị trí, một lúc sau anh ta mới bắt đầu thu dọn đồ đạc, hoàn toàn không phát hiện ra ánh mắt khát vọng của giáo sư Vương ở bên cạnh.
Khi anh ta đang thu dọn đồ thì thấy giáo sư Vương vẫn đang nhìn mình thì tò mò hỏi: “Thầy à, thầy có chuyện gì không?”
Giáo sư Vương che miệng lại lúng túng ho khan, nói: “Không có gì.” Cũng không thể nói với học sinh của mình là mình đang thèm ăn súp ngỗng già đúng không?
Ánh mắt giáo sư Vương dời đi, ông nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, chương trình của em viết đến đâu rồi?”
Phương Vân nói: “Đã hoàn thành đến 40%, hiện tại đang thực hiện kiểm tra chức năng của nó.”
Giáo sư Vương nghe thấy tiến độ của Phương Vân thì có chút tò mò hỏi: “Tiến độ này của em có chút chậm đấy, thầy nghĩ rằng em đã hoàn thành xong hết rồi.”
Phương Vân chính là sinh viên ưu tú nhất của ngành kỹ thuật phần mềm năm nay nên giáo sư Vương rất kỳ vọng ở anh ta.
Khi Phương Vân vừa tìm được giáo sư Thiết thì giáo sư Vương đã kéo anh ta đến đây để chuẩn bị bồi dưỡng một hạt giống tốt là anh ta.
Với khả năng của Phương Vân thì tiến độ của anh ta không thể chậm như vậy được.
Phương Vân xoa xoa thái dương của mình, giọng nói mỏi mệt: “Gần đây em đang có một hạng mục ở bên ngoài cho nên có chút vội làm chậm trễ việc ở trường học.”
“Việc này không thể được, phải lấy việc ở học đặt lên hàng đầu. Dự án của em và Chu Hiểu Khải là quan trọng nhất, dự kiến là hạng mục này sẽ được nâng thành cấp thành phố, em nhất định phải chú ý đấy.”
“Vâng, em hiểu rồi thưa thầy.”
Giáo sư Vương thấy thái độ của Phương Vân rất tốt nên cũng chỉ biết thở dài một hơi, thấy trên mắt Phương Vân đã thâm quầng nên cũng mềm lòng xuống, ông lo lắng hỏi: “Em đang làm hạng mục gì ở bên ngoài vậy? Trên mắt của em có quầng thâm, có phải em thức đêm đúng không?”
Phương Vân thản nhiên nói: “Em nhận một phần mềm nhỏ ở bên ngoài, không biết gần đây có chuyện gì xảy ra mà em nhận được rất nhiều cuộc xâm nhập phi pháp, có rất nhiều IP lạ truy cập vào nó. Đêm qua em đã củng cố tường lửa, mong rằng sẽ chặn được những cuộc xâm nhập đó.”
Giáo sư Vương nghe thấy học trò của mình gặp phải loại chuyện này thì đôi mắt sáng lên, đây không phải một cơ hội tốt sao?
“Thầy không phản đối em làm những phần mềm nhỏ này, chúng sẽ có ích trong tương lai, việc thực hành sẽ có lợi cho sau này.” Giáo sư Vương nói: “Thầy cũng hiểu rõ về an ninh mạng, thầy sẽ đưa cho em một ít giáo trình, em cứ cầm về xem, chúng sẽ có lợi cho em sau này.”
“Nếu có gì không hiểu thì cứ đến hỏi thầy.”
“Được, cảm ơn thầy.”
Vào giữa trưa của ngày hôm sau, giáo sư Vương mở máy tính của mình ra tìm kiếm chương trình gốc mà mình ghi lại ra, chuẩn bị vào tiệm cơm.
Ông thấy tiệm cơm mới có món súp ngỗng già liền nghĩ đến món súp ngỗng mà hôm qua Phương Vân ăn, trong lòng ông không hiểu sao học trò của mình lại ăn súp ngỗng già?
Nhưng mà hiện tại là mùa thu, chuyện ăn súp ngỗng già cũng là chuyện bình thường, giáo sư Vương cũng không để trong lòng.
Giáo sư Vương mở ứng dụng của mình ra, mở ra phần mềm mô phỏng, ông đợi đến đúng lúc mười hai giờ thì thấy ở đó có rất nhiều dấu hiệu.
Ông cũng già rồi, không thể so với những người trẻ tuổi nên chỉ có thể dùng cách này mà thôi, ông cũng chỉ lấy một phần ăn cho mỗi lần một cách thật thích hợp. Lần trước ông đã gặp chủ của tiệm cơm, cô đã biết việc ông cướp đồ nhưng mà cũng không nói gì.
Hơn nữa đây cũng là dựa vào thực lực của giáo sư Vương. Người trẻ tuổi dựa vào tốc độ tay để cướp phần ăn, còn ông cũng là dựa vào trí óc mà thôi.
Tiệm cơm Bạch Ký không chỉ phục vụ những người trẻ tuổi mà còn phục vụ cả những người như ông nữa.
Giáo sư Vương đầy tin tưởng mà bưng chén trà xanh ở bên cạnh lên chậm dãi nhấp một ngụm, kiên nhẫn chờ đợi thông báo “Đặt đồ ăn thành công.”
Gần đây ông chỉ dựa vào cách này mà lấy được rượu hoa cúc. Tuy hiện tại không có rượu hoa cúc nhưng mà ông cũng muốn thử những món khác của tiệm cơm Bạch Ký.
Vịt quay quả mộc ngon không? Hay là súp ngỗng già ngon hơn? Giáo sư Vương như đang rơi vào một mối rắc rối ngọt ngào.
Nhưng mà đã trôi qua hai giây, trên trang web cũng không hiển thị thông báo “Đặt đồ ăn thành công” mà hiện lên một dòng chữ thâm thúy.
“Vui lòng không sử dụng chế độ auto để đặt đồ ăn, hãy tuân thủ trật tự đặt đồ ăn.”
Giáo sư Vương hít vào một hơi thật sâu, mấy năm nay việc bảo vệ của mấy ứng dụng nhỏ chặt chẽ như vậy sao. Ngay cả khi ông dùng chương trình gốc mà cũng có thể điều tra được sao?