Nước lê hấp đường phèn vừa thơm, vừa ngọt. Không chỉ có mùi thơm của Lê mà còn có mùi thơm của đường phèn khiến cho người ta cắn một miếng thôi mà đã cảm thấy trong việc tràn ngập hương thơm.
Tô Mạt Mạt nhanh chóng uống xong nước lê hấp đường phèn rồi cầm thấy thìa múc lê ăn. Lê hấp đường phèn cách thủy được nấu trong nồi chuyên dụng, lê được hầm cách thủy rất mềm, chỉ dùng thìa ấn nhẹ là nó đã tự mở bung ra.
Tô Mạt Mạt múc một miếng thịt tuyết lê bỏ vào trong miệng, sau khi ăn xong thì đôi mắt cong lên thỏa mãn.
Thịt tuyết lê ngọt và dẻo, hương vị ngọt ngào mềm mại khiến cô ấy nhịn không được mà lại ăn thêm thịt tuyết lê, cô ấy có cảm giác chỉ muốn cứ tiếp tục ăn như vậy mãi.
“Em cảm thấy lê hấp đường phèn này ăn ngon hơn khi ăn một mình quả lên rất nhiều.” Tô Mạt Mạt không nhịn được mà thốt lên: “Ban đầu em còn nghĩ rằng nếu ăn lê chín thì sẽ có vị rất lạ nhưng mà hóa ra nó lai rất ngọt, hơn nữa còn mềm mề, ăn vào rất thơm.”
“Em thích là tốt rồi.” Bạch Nhất Nặc cười cười nói.
Tô Mạt Mạt ăn xong bát lê hấp đường phèn thì theo thói quen cô ấy hắng giọng một cái, cô ấy phát hiện cổ họng mình không còn cảm thấy đắng chát như lúc trước nữa, mắt cô ấy sáng lên, vui vẻ nói: “Bà chủ à, họng của em đỡ nhiều rồi, nó không còn cảm giác ngứa nữa.”
“Vậy thì tốt rồi, lần sau chị làm thêm cho em bát lê hấp đường phèn cách thủy nữa.”
“Bà chủ à, món này không đặt lên kệ sao?” Tô Mạt Mạt ngại ngùng nói: “Nếu chị cứ làm riêng cho em thế này thì em sẽ rất ngại.”
Bạch Nhất Nặc suy nghĩ một chút liền nói: “Có thể để lên kệ, thời tiết ở Hải Thị gần đây cũng thay đổi thất thường, gần đây có không ít khách bị cảm.”
Cứ như vậy món lê hấp đường phèn hầm cách thủy được đưa lên kệ của tiệm cơm Bạch Ký.
Bên ngoài món lê hấp đường phèn cách thủy được trang trí đẹp mắt, lại có hương vị thơm ngon nên nó rất nhanh được những vị khách của tiệm cơm thích.
Sau khi một cặp tình nhân trẻ nhìn thấy món lê hấp đường phèn cách thủy ở trên menu thì cô gái trẻ rất vui nói: “Lê hấp đường phèn cách thủy ở đây thực sự không tệ, cái gì ở tiệm cơm Bạch Ký cũng tốt, chỉ là đồ ngọt có rất ít, có mỗi món bánh dày đường đỏ, em rất thích đồ ngọt, em thấy đồ ngọt mãi mãi là món ngon nhất.”
Người đàn ông nghe thấy cô gái nói vậy thì lập tức phản bác: “Nói hưu nói vượn, đồ mặn mới là đồ ngon nhất. Bà chủ à, cô không nên làm đồ ngọt nữa mà nên thêm các món ăn khác, đồ ngọt chỉ có mấy cô gái ăn thôi.”
“Anh cút đi!”
Hai người họ mới nói chuyện một chút mà đã suýt cãi nhau.
Bởi vì hiện tại không phải là giờ cơm nên khách hàng trong cửa tiệm không nhiều, Bạch Nhất Nặc đi từ phòng bếp ra, cô muốn hít thở không khí mát mẻ một chút, vậy mà lại không nghĩ tới mình lại chứng kiến một cuộc cãi nhau như vậy.
Bạch Nhất Nặc: “...”
Cuối cùng cũng chỉ còn mình Bạch Nhất Nặc đi ra can ngăn như vậy mới có thể dừng cuộc khẩu chiến của hai người.
Cô nghĩ rằng việc cặp đôi tình nhân cãi nhau như vậy thì sẽ khiến mối quan hệ có vết nứt, vậy mà lại không nghĩ đến sau khi hai người họ cãi nhau xong thì lập tức mua đồ rồi lại lôi kéo tay nhau như không có việc gì rời đi.
Tô Mạt Mạt nhìn thấy cảnh tượng này của Bạch Nhất Nặc thì không nhịn được mà dậm chân cười không ngừng: “Bà chủ à, em cho chị một lời khuyên, chị không nên tham gia vào cuộc chiến ngọt ngào của mấy cặp đôi này.”
Bạch Nhất Nặc không hiểu ý của Tô Mạt Mạt là gì, vì vậy cô mở miệng hỏi: “Tại sao bọn họ cãi nhau dữ dội như vậy mà vẫn có thể làm lành nhanh thế?”
Tô Mạt Mạt biết rõ là Bạch Nhất Nặc không thường xuyên lên mạng cho nên cũng không có hiểu biết rõ nên cô ấy kiên nhẫn giải thích cho Bạch Nhất Nặc về cuộc chiến ngọt ngào của mấy cặp tình nhân như vậy
“Cãi nhau như vậy thì có gì tốt chứ?” Sau khi nghe rõ thì Bạch Nhất Nặc có chút im lặng, rồi nói: “Bất kể là ăn ngọt hay ăn mặn thì ăn ngon mới là cái quan trọng nhất.”
Tộ Mạt Mạt như có điều suy nghĩ nói: “Quả thực thì em cũng cảm thấy mặn ngọt đều rất ngon.”
“Đúng rồi bà chủ à, vậy chỉ thích ăn đậu hũ ngọt hay đậu hũ mặn?”
Bạch Nhất Nặc nghĩ nghĩ rồi nói: “Ngọt.”
Tô Mạt Mạt sửng sốt nói: “Đậu hũ ngọt có ngon đâu, đậu hũ mặn mới là món ngon nhất!”
Bạch Nhất Nặc: “...”
Vì để tránh cho tình huống trở nên tồi tệ hơn, Bạch Nhất Nặc vội vàng lảng sang chuyện khác, khiến cho Tô Mạt Mạt quay lại việc của cô ấy đang làm: “Đúng rồi, không phải vừa nãy em đang xem chương trình giải trí sao? Tại sao không xem nữa?”
Tô Mạt Mạt bị cắt ngang, quên những gì vừa mới nói, cô ấy lập tức lấy máy tính bảng ra xem hết chương trình giải trí vừa rồi.
Tô Mạt Mạt vừa xem vừa nhìn Bạch Nhất Nặc, đôi mắt cô ấy như lóe sáng: “Trời ơi, Thịnh Tinh thực sự quá đáng yêu, 360 độ không góc chết. Thiên Tinh à, mama yêu con!”