Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan (Dịch Full)

Chương 35 - Chương 35 - Bánh Đậu Xanh Hoa Hồng 1

Chương 35 - Bánh đậu xanh hoa hồng 1
Chương 35 - Bánh đậu xanh hoa hồng 1

Từ sau cái lúc ăn mì lạnh vào ban ngày thì ban đêm, Đinh Lâm mơ thấy cảnh mình đang ăn mì lạnh dầu đỏ, miệng đầy hương vị tê tê, cay cay, tươi ngon, thơm nồng, sảng khoái không thể chịu nổi, khiến chị cứ cảm thấy thoả mãn không thôi. Nhưng ngược lại là buổi sáng thức dậy, miệng chị đã không còn lưu giữ hương vị ấy được nữa, cảm giác trống rỗng vô cùng, chỉ có thể chắp chắp miệng, như thể việc ấy có thể làm chị nhớ lại hương vị nồng nàn lúc đó.

Hôm nay sau khi tan sở, chị bước chân đi, còn chưa về nhà, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại chạy đến chợ đen, nơi gần như chị chưa bao giờ đặt chân đến.

Nếu là trước đây, chị tuyệt đối bày tỏ thái độ kiên quyết từ chối món ăn bình dân này.

Nhưng bây giờ thì... Đinh Lâm thở dài, ây da, hạnh phúc mới là điều quan trọng nhất.

Chị cảm thấy nhận thức trước đây của mình đối với những món ăn bình dân còn quá phiến diện.

Ít nhất thì chị không thể nói rằng tất cả các món ăn bình dân đều không hợp vệ sinh được. Ví dụ như món mì lạnh dầu đỏ của tiệm cơm Bạch Ký mà chị "cướp" được từ cậu con trai Dương Phàm của mình đây, vừa hợp vệ sinh mà lại vừa ngon. Hôm nay chị đã ghé tiệm ăn để nhìn thử, quả thực là như chị đã nghĩ. Mặt tiền của cửa hàng tuy nhỏ nhưng có đầy đủ tư trang, mọi thứ đều được sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp, trên bàn không có một vết dầu mỡ nào, ngay cả chị là một người ưa thích sự sạch sẽ, thích giữ gìn nhà cửa không một chút bụi nào cũng không thể tìm ra được một khuyết điểm nào.

Trong lòng Đinh Lâm không khỏi sinh ra nhiều thiện cảm.

Nghe thấy giọng nói của Đinh Lâm, Bạch Nhất Nặc từ trong bếp đi ra, nhìn người phụ nữ có phong thái già dặn, nữ tính trước mặt, nói: "Được ạ, của chị là ba mươi đồng."

Thế nhưng Đinh Lâm ngửi thấy mùi thơm vừa tê tê lại vừa thơm ngon ngào ngạt từ trong bếp tỏa ra, con sâu tham ăn lại trồi lên. Vốn dĩ bụng của chị không đói lắm, nhưng lúc này lại trở nên hơi trống rỗng. Chị có chút động lòng, thế là hỏi: "Thơm quá, cô chủ à, cô đang nấu món gì thế? "

"Tôi đang làm món gà sốt tiêu."

Lại là một món có vị cay khác.

Mặc dù Đinh Lâm chưa bao giờ ăn món gà sốt tiêu nhưng trong lòng không khỏi nghĩ thầm, món mì lạnh sốt dầu đỏ ngày hôm qua đã ngon như vậy, món gà sốt tiêu hẳn là còn ngon hơn nữa.

Đinh Lâm cảm thấy như thể mình đã mở ra được cánh cửa ở một thế giới mới sau khi thưởng thức qua món mì lạnh dầu đỏ. Chị hoàn toàn không bao giờ tưởng tượng được mình lại trở thành bộ dạng như thế này, chảy nước miếng vì một món ăn cay.

Chị nuốt nước miếng rồi đưa ra quyết định: "Vậy lấy cho tôi một con đi, cũng đóng gói đem về nhé!"

Lúc này ông cụ Tô bước vào tiệm ăn.

Ông ấy đang vui vẻ, bước đi nhanh nhẹn, vừa bước vào đã thuần thục nói với Bạch Nhất Nặc: "Cô chủ à, cho ông một phần gà sốt tiêu ăn tại quán nhé! Lấy thêm cơm nữa."

Thấy vậy, Bạch Nhất Nặc đành phải nói: "Thật là ngại quá, cháu hết món gà sốt tiêu mất rồi."

Ông cụ Tô trợn tròn mắt, không tin được nên bước lại căn bếp mở, nhìn thấy con gà đang được nấu trong chiếc nồi lớn, nói: “Ông không hoa mắt đâu nhỉ, không phải là cháu vẫn còn một con đây sao?"

Bạch Nhất Nặc nói: "Ông đến muộn rồi ạ, hôm nay cháu chỉ mua có mười con gà thôi, đã bán hết chín con rồi, chỉ còn lại con gà cuối cùng nhưng chị này đã đến trước ông một bước..."

Nghe Bạch Nhất Nặc giải thích, ông cụ Tô thở dài, nói bằng giọng điệu ủ rũ: “Cô chủ à, ông đã dùng tay chân già nua để cuốc bộ hết ba con phố mới đến được đây đấy. Trời thì nắng nóng khó chịu, mồ hôi đầm đìa, nhễ nhại, một bước thôi cũng không dám dừng, chỉ để đợi được ăn một miếng thịt gà. Kết quả là khi đến nơi thì cháu lại nói với ông rằng hết rồi, thật sự là đã hết rồi sao?”

Dáng vẻ đáng thương của ông cụ Tô khiến cho người ta không đành lòng từ chối.

Nhưng Bạch Nhất Nặc vẫn không hề bị lay chuyển: "Thật là ngại quá, cháu thật sự đã hết món đó rồi ạ. Ngày mai ông hãy ghé lại đây nhé, cháu sẽ để dành cho ông một con gà."

Kể từ khi được ăn món gà sốt tiêu, ông cụ Tô đã nhớ mãi không quên hương vị của món ấy. Chỉ cần nhớ lại hương vị của món ấy, ông mới có thể nuốt trôi mấy món chay mà cô giúp việc gia đình đã làm. Hôm nay, khó khăn lắm mới có một dịp mà cô giúp việc xin nghỉ phép, nhờ vậy mà ông ấy mới có thể lẻn ra khỏi nhà tới đây.

Kết quả là Bạch Nhất Nặc lại nói với ông ấy rằng tiệm đã hết món gà sốt tiêu mất rồi.

Làm sao mà ông cụ Tô chấp nhận được điều này.

Bình Luận (0)
Comment