Người quay phim bèn tắt máy quay, kiên nhẫn ngồi ở bên cạnh chờ đợi, thế nhưng Thư Đình ăn hết hơn một nửa món canh cá chua, lại không buông tha cơm niêu đất thịt kho tàu, uống thêm một ngụm canh của thịt viên, gắp một miếng khô bò xé sợi, ăn thêm một bánh sủi cảo chiên thịt tươi, một ngụm nối tiếp một ngụm, giống như mãi mãi không côn cùng.
Người quay phim: “…” Đây chính là ăn ít mà cô nói sao?
…
Thư Đình ăn hết một quãng thời gian dài, cuối cùng tốc độ cũng chậm lại, tuy đã ăn đồ ăn nhiều hơn bình thường gấp hai lần, nhưng cô cảm thấy bao tử của mình đang nói với cô rằng còn ăn được.
Tuy nhiên vào lúc nào, cuối cùng người quay phim cũng không nhịn được nữa: “Mau dừng lại, cô cũng gần ăn sạch thức ăn rồi, sắp hết tư liệu đó.”
Người quay phim không nhịn được oán trách: “Bình thường cô đều nghiêm túc lắm mà, lần trước cô đưa tin trong thời tiết gió bão cũng không dao động, sao bây giờ lại thất lễ như vậy.”
Thư Đình: “…”
Thư Đình nghe người quay phim nói vậy, không khỏi hơi bối rối, nhiều người phạm tội sẽ tốt hơn một người phạm tội nhỉ? Cô vì giảm bớt cảm giác bứt rứt trong lòng, lựa chọn lôi người quay phim xuống nước: “Không cần quay tư liệu nữa, hình ảnh vừa rồi thì đủ rồi, anh mau ngồi xuống đây ăn, ăn một phần cơm niêu đất nóng vào thời tiết lạnh như thế đúng là tuyệt vời.”
Người quay phim suy nghĩ một hồi, hiện giờ thức ăn ít đi nhiều như vậy, ghi hình cũng không đẹp, thế thì ăn trước rồi tính sau vậy. Anh ta ở bên cạnh xem lâu như thế cũng hơi đói rồi.
“… Được thôi.”
Người quay phim có phần không bằng lòng, nhưng bị Thư Đình kéo lại, anh ta chỉ đành ngồi xuống, trước đó bọn họ hầu như kêu hết thực đơn của tiệm cơm Bạch Ký mỗi món một phần, món để ở trước mặt anh ta là một phần thịt lạp xưởng nướng. Người quay phim rất thích ăn lạp xưởng, thích nhất là lạp xưởng của bà nội làm tại nhà lúc anh ta còn nhỏ. Nhưng anh ta không thể tìm lại được mùi vị của quê nhà khi xưa tại Hại Thị rộng lớn này nữa.
Người quay phim cầm đũa lên gắp một miếng lạp xưởng đưa vào miệng, sau khi anh ta nhai sơ qua, sốt thịt lập tức phun trào ra, khắp khoang miệng đều là mùi thơm mặn của lạp xưởng.
Sở dĩ mùi vị của lạp xưởng sản xuất dây chuyền bình thường không ngoài chất lượng thịt và phương thức xử lý, lạp xưởng sản xuất dây chuyền là dùng máy xay để xay thịt, không ngon như thịt băm bằng tay. Lạp xưởng của tiệm cơm Bạch Ký đều là do Bạch Nhất Nặc làm thủ công, từ khâu làm thịt tới làm ruột đều do một mình cô lo liệu, sau khi đựng xong lạp xưởng thì bày ra sân sau phơi nắng, trở nên chín muồi dưới phép thuật của mặt trời, gió và thời gian.
Lạp xưởng làm xong qua quá trình lên nồi hấp, mùi thơm vồ thằng vào mũi, thịt nạc không cằn, thịt mỡ không ngán, vừa có độ dai, vị giác lại đậm đà.
Người quay phim không nhịn được vội vàng nhai miếng lạp xưởng trong miệng, muốn cảm nhận hương vị nồng nặc của lạp xưởng.
Thư Đình nhìn thấy dáng vẻ tập trung tinh thần vào việc ăn của người quay phim, không nhịn được nói: “Đúng chứ, thức ăn của tiệm này thật sự rất ngon, cho nên không phải tôi không nghiêm túc, là canh cá chua động tay đó!”
Người quay phim có phần đồng cảm, không khỏi gật đầu, lập tức gia nhập vào đội ngũ giành thức ăn, tiến hành cạnh tranh với Thư Đình, món ăn trên bàn càng lúc càng ít.
Thư Đình: “…” Cảm thấy hình như bản thân đã đưa ra một quyết định sai lầm.
Không nên kêu người quay phim đến ăn cơm.
Sau khi hai người ăn cơm xong ở tiệm cơm Bạch Ký, đều hài lòng không ngớt, dư vị một hồi lâu mới nhớ lại việc chính, hai người không khỏi đưa mắt nhìn nhau.
Bọn họ nhìn một đống bừa bộn trên bàn, có chút hối hận.
Ăn cơm sảng khoái nhất thời, rồi phải điên cuồng làm việc.
Người quay phim nói: “Vẫn chưa quay tư liệu nữa, mà chúng ta đã ăn sạch cơm rồi.”
“Vừa rồi chẳng phải chúng ta đã có chụp hình sao, đăng lên nhật báo đã đủ rồi, tại sao còn phải quay video?”
Người quay phim nói: “Trên App nhật báo Hải Thị có chuyên mục dân sinh, tổng biên tập bảo chúng ta ghi hình làm tư liệu. Video này sẽ phát trên app nhật báo Hải Thị.”
Thư Đình muộn màng nhận ra: “… Thế phải làm sao đây?”
“Hay là chúng ta kêu thêm một phần?” Người quay phim vừa dứt lời liền phản bác lời nói của mình: “Cô xem người trong tiệm càng lúc càng nhiều, xem ra hôm nay không được rồi.”
Lúc Thư Đình đến vào lúc hai giờ chiều, bọn họ vừa làm phỏng vấn vừa ăn cơm ở tiệm cơm Bạch Ký, bây giờ đã gần bốn giờ rưỡi, sắp đến giờ cơm, lưu lượng người của tiệm cơm Bạch Ký đạt tới cao trào nhỏ, trước bàn thu ngân đã xếp thành hàng dài.
Thư Đình trông đã khiếp sợ, chỉ đành gật đầu: “Vậy chúng ta về rồi nghĩ cách thôi.”