Đàn anh bình tĩnh hoàn thành phát sóng trực tiếp một cách tự nhiên, nhưng sau khi trở về không khỏi chửi thề với bạn bè, nói rằng đó là trận chiến Waterloo trọng đại nhất trong cuộc đời phỏng vấn của anh ta, đáng bị khắc ghi lên cột ô danh.
Thư Đình liền đến tìm đàn anh xin sự đồng cảm: “Anh Triệu, lúc trước anh nói chuyện này tôi còn không đặc biệt cảm nhận được. Nhưng mà bây giờ, tôi hiểu được nỗi khổ của anh rồi!”
Hai người đều là người bị hại của tiệm cơm Bạch Ký, Thư Đình tưởng rằng đàn anh sẽ có cùng chung mối thù với cô, không ngờ đàn anh sau khi nghe lời nói của Thư Đình xong, không nhịn được mà cười thành tiếng.
Sau khi đàn anh cười xong, lập tức che miệng lại: “Xin lỗi, tôi vừa nhớ đến chuyện buồn cười.”
Thư Đình: “... Anh tưởng rằng tôi sẽ tin sao?”
“Cô biết tại sao tôi lại coi chuyện phát trực tiếp lần trước thành trận chiến Waterloo trong cuộc đời phỏng vấn không? Thực ra không phải vì hành động phản cảm của người trong cuộc.”
Thư Đình có hơi mờ mịt: “Tại sao?”
“Bởi vì tôi cảm thấy quá buồn cười, tôi ở trong buổi phát sóng trực tiếp không nhịn cười được.” Đàn anh vui vẻ nói: “Tôi không ngờ rằng bây giờ còn có thể gặp chuyện buồn cười hơn, người ăn cơm lại ở bên cạnh tôi.”
Thư Đình: “...” Anh nghe xem lời anh nói có phải tiếng người không?
…
Sinh viên ăn cơm Chu Hiếu Khải không chỉ nổi tiếng là sinh viên năm tư đại học công nghệ, mà còn nổi tiếng gần xa cả trường, bất kể là đàn anh, đàn chị hay là đàn em nam nữ đều biết rằng trong trường có người như vậy.
Anh ta vì một phần cơm rơi trên mặt đất mà khóc lóc chảy nước mắt, còn xuất lên trên nhật báo Hải Thị. Quá là buồn cười, à không, quá là thảm. Bọn họ không ngừng ha ha, đồng thời có rất nhiều người chú ý đến điểm mù, có thể khiến cho Chu Hiếu Khải phản ứng kích động như thế, món ăn của tiệm cơm Bạch Ký ngon đến thế nào chứ?
Sau khi sinh viên ăn cơm hot, không ít sinh viên của đại học công nghệ đều nhớ kỹ tên của tiệm cơm Bạch Ký. Điều này đã mang đến cho tiệm cơm Bạch Ký lượng khách lớn, Giang Thục Mẫn chính là một trong số đó.
Giang Thục Mẫn chưa ăn cơm của tiệm cơm Bạch Ký, nhưng vẫn luôn nghe bạn học của mình nói là rất ngon, bởi vì bản thân chưa từng thử, cho nên không có cảm giác đồng cảm, luôn cảm thấy bình thường.
Nhưng gần đây cô nhìn thấy bài báo của nhật báo Hải Thị với tiệm cơm Bạch Ký, tăng thêm hứng thú cực lớn với tiệm cơm Bạch Ký, nguyên nhân không giống anh ta, cô đơn thuần là người coi trọng ngoại hình. Sau khi biết đầu bếp của tiệm cơm Bạch Ký là một bạn nữ vẻ ngoài xinh đẹp trẻ tuổi như vậy, Giang Thục Mẫn lập tức thay đổi suy nghĩ thờ ơ trước kia, lập tức dùng tốc độ hoả tiễn xông đến tiệm cơm Bạch Ký.
Giang Thục Mẫn gọi một phần canh cá chua, còn gọi một phần cơm niêu đất. Nhưng cô mua mấy món này không phải cho mình ăn, mà mua cho bạn trai mình.
Bạn trai cô nghiên cứu khoa học nên áp lực lớn, mỗi ngày đều bận rộn ở phòng thí nghiệm, không ra ngoài, ngày đêm đảo lộn. Giang Thục Mẫn nhìn thấy vô cùng đau lòng, thế là thường gọi đồ ăn bên ngoài đến.
Cô dựa theo khẩu vị của bạn trai, chọn một phần cơm niêu lạp xưởng, thêm một phần canh cá chua, đưa những đồ này đến phòng thí nghiệm của bạn trai, còn để lại lời nhắn thân thiết: “Nhớ ăn đồ giao đến nha, cơ thể là vốn liếng của cách mạng đó.”
Sau khi cô đưa đồ ăn của tiệm cơm Bạch Ký, vui vẻ rời khỏi phòng thí nghiệm, lên đường trở về kí túc xá.
Nhưng khi cô đi đến bên hồ, tầm nhìn của cô hình như đang liếc thấy cái gì đó, cả người trong nháy mắt trở nên ngơ ngác, giống như bị đông cứng. Trên ghế dài bên hồ có một đôi nam nữ vành tai và tóc mai đang chạm vào nhau, vô cùng thân mật, nhìn có vẻ vô cùng xứng đôi.
Nhưng trong mắt của Giang Thục Mẫn, không phải là như vậy. Bóng lưng của chàng trai kia cô có hóa thành tro cũng nhận ra, đó là bạn trai của cô!
Sau khi bị chấn động dữ dội, cô cảm thấy não của mình chập mạch rồi, cơ thể không nhận sự điều khiển, giống như âm hồn đi về phía hai người đang dựa vào nhau. Hai người ngồi trên ghế dài, đưa lưng về phía Giang Thục Mẫn, không phát hiện người phía sau, chỉ biết nói chuyện.
Vẻ mặt bạn nữ mất mát, nói: “Có phải bạn gái anh lại gọi đồ bên ngoài cho anh đúng không, sao lại hiền thục như vậy chứ, không giống như em chẳng biết gì cả, em như vậy sau này nhất định không có con trai thích đâu.”