Bây giờ Tô Mạt Mạt lại có được vinh dự này, không chỉ được ăn cơm, còn có thể gọi món, khiến người ta kinh ngạc không thôi.
Tô Mạt Mạt hoàn toàn không biết những chuyện này, nhưng cũng cảm thấy cô chủ quá tốt. Khác với những đám người hâm mộ này dùng ngòi bút làm vũ khí với đám người hâm mộ khác, trong lòng Tô Mạt Mạt vô cùng cảm ơn người hâm mộ đã để cô đến tìm hiểu tiệm cơm Bạch Ký.
Tiệm cơm Bạch Ký là thiên đường sao?
Ban đầu khi cô tới tiệm cơm Bạch Ký mắc phải chứng chán ăn, dáng người mảnh khảnh, tâm trạng sụp đổ, bây giờ lại vui vẻ tích cực, vẻ mặt rất tốt.
Lần trước lúc cô gọi video với mẹ, mẹ nhìn thấy dáng vẻ của cô, kinh ngạc không thôi. Bây giờ cô làm công việc thể lực, làm phục vụ, mẹ lo lắng cô sẽ chịu khổ, nhưng sau khi nhìn thấy dáng vẻ tròn trịa như ngọc của cô, lời nói quan tâm ban đầu không nói ra được.
Mẹ Tô muốn nói rồi lại thôi: “Con đây là…cũng sống tốt đấy nhỉ, hình như có hơi béo.” Mặt con gái tại sao mỗi lúc một tròn hơn?
Tô Mạt Mạt: “...”
Tô Mạt Mạt cực kỳ sợ hãi, bây giờ cô một ngày ba bữa cộng thêm bữa khuya, ăn đồ ăn ngon, không bỏ bữa nào. Lúc trước sau khi cân xong, mượn cớ cân hỏng để lừa gạt bản thân, không ngờ mẹ lại nhìn thấu bộ đồ hoàng đế mới của cô.
Không thể lừa gạt bản thân nữa!
“Muốn ăn lẩu!” Tô Mạt Mạt xoa mặt mình, gật đầu với Bạch Nhất Nặc.
Đối mặt với đồ ăn của cô chủ làm, ai mà muốn giảm cân chứ!
Tô Mạt Mạt mặc dù hiểu được sự thật đau đớn, nhưng hoàn toàn không muốn ngừng lại. Béo thì béo thôi, ăn no mới có sức giảm cân.
Sau khi đồng ý với Tô Mạt Mạt, Bạch Nhất Nặc bắt tay vào chuẩn bị nấu nước dùng và nguyên liệu cho món lẩu, Tô Mạt Mạt ở bên cạnh giúp đỡ cô.
Tô Mạt Mạt nhìn thấy bóng lưng bận rộn của Bạch Nhất Nặc, trong lòng cảm động: “Cô chủ, chị thật tốt với em. Nếu như chị là con trai, hoặc em là con trai, em rất muốn gả cho chị.”
Bạch Nhất Nặc nghe thấy vậy, nhướng mày: “Em cũng dễ lừa quá đi, chẳng lẽ ai nấu cơm ngon, em cũng muốn gả cho người đó sao?”
“Cô chủ, chị đừng hiểu sai về tài nấu nướng của chị nhé. Món ăn mà chị làm là thứ ngon nhất em từng ăn, ăn món ăn cô chủ nấu, đâu có để ý đến người khác được.” Tô Mạt Mạt nghĩ tới hạt dẻ rang đường vừa mới ăn, lau nước miếng trên khoé miệng: “Cũng không biết sau này là người con trai nào có may mắn trời cho, gả cho cô chủ, ghen chết em rồi.”
Bạch Nhất Nặc hờ hững mỉm cười, không nói gì.
Bởi vì nhắc đến chuyện tình cảm, Tô Mạt Mạt bắt đầu buôn chuyện: “Cô chủ, trong tiệm của chúng ta thường có trai đẹp đến, không chỉ có học sinh cấp ba, còn có sinh viên, người giàu có, và cả người nổi tiếng nữa. Chị có vừa ý người nào không?”
“Đúng rồi, còn có trai đẹp kia nữa, mặc dù em là người hâm mộ mẹ của Thịnh Tinh, nhưng em cũng thừa nhận anh ấy đẹp trai hơn Thịnh Tinh. Người đẹp quả nhiên chơi với người đẹp.”
“Không có.” Bạch Nhất Nặc lắc đầu.
Tô Mạt Mạt tò mò hỏi: “Cô chủ, lẽ nào chị không mê nhan sắc?”
Sau khi Tô Mạt Mạt nói xong, có hơi giật mình: “Cũng đúng, chỉ đã đủ xinh đẹp rồi, nếu như muốn ngắm người đẹp, trực tiếp soi gương là được rồi.”
Bạch Nhất Nặc phì cười, sau đó nói: “Con người đều có lòng yêu cái đẹp, có thể hiểu được. Đôi bên tâm đầu ý hợp, mới có thể son sắt, vợ chồng tôn trọng nhau.”
Tô Mạt Mạt cái hiểu cái không: “Vậy ý của cô chủ chị chính là muốn tìm một người có thể hiểu chị đúng không?”
“Ừ.” Bạch Nhất Nặc nói: “Ví dụ chị thích nấu cơm, nếu như ngày nào đó đối phương không cho chị nấu cơm, thì chẳng khác nào giết chị, tốt hơn là né xa người như vậy.”
Mặc dù cô mới hai mươi tuổi, ở hiện đại còn rất trẻ, nhưng ở cổ đại thì được xem như là gái lỡ thì. Đời trước, con gái kết hôn sớm, lúc mười tám tuổi ở dưới gối đã có mấy đứa con rồi. Từ lúc cô cập kê, bà mối ở kinh thành hầu như đến tận cửa nhà cô, người theo đuổi cô không ai có điều kiện kém cả, đều là con cháu nhà giàu, hoặc là xuất thân từ thư hương thế gia uyên thâm, hoặc là từ gia đình quý tộc. Nhưng cô không thích mù cưới câm gả, tuỳ tiện tìm một nhà giàu gả vào, giúp chồng dạy con, sống một cuộc sống nơi có thể nhìn thấy kết thúc trong nháy mắt. Đối với cô, bình thường ở trong cung nghiên cứu món ăn, lúc nghỉ ngơi ra ngoài đi du lịch, vừa tự do vừa thú vị hơn nhiều so với việc thành hôn.
Mặc dù sau khi cô tới hiện đại có chút không thích ứng được, nhưng rất thích môi trường này. Ở thời đại đó của cô, không thành thân là một chuyện vô cùng khó khăn.
May mà sau khi cô có một cuộc nói chuyện dài với phụ thân phụ mẫu, bọn họ khá là tiến bộ, mặc dù lúc đầu không đồng ý lắm, nhưng vô cùng tôn trọng suy nghĩ của cô. Lâu ngày, cô thuyết phục được bọn họ, không bao giờ hối thúc cô nữa.