“Con phiền chết đi.” Trịnh Vân Phi nói một cách không vừa lòng: “Con đừng nói hươu nói vượn, ba đang dưỡng sinh mà.”
Từ trước đến nay Trịnh Vân Phi đều không nói dóc, sau khi Trịnh Tự Huân nghe ông ấy nói vậy bèn thở phào nhẹ nhõm, xem ra ba thật sự đang dưỡng sinh.
Sau khi Trịnh Tự Huân thả lỏng lại, hỏi han Trịnh Vân Phi vài câu, hẹn một thời gian sau sẽ đến tìm ông bèn tắt cuộc gọi.
Tuy Trịnh Tự Huân lo lắng sức khỏe của ba, nhưng cũng không có ràng buộc ba quá mức.
Ba của ông là một nhà phê bình ẩm thực nổi tiếng, tuổi tác đã cao, nhưng vẫn thích chạy trời Nam đất Bắc, nếu là thế hệ sau bình thường có lẽ sẽ vô cùng lo lắng, khuyên ba đừng ra ngoài. Nhưng Trịnh Tự Huân biết ba không thể rảnh rỗi ngồi trong nhà, thích du lịch khắp nơi, không cho ông ra ngoài chẳng khác gì giết chết ông ấy, thế là ông không bận tâm tới hành trình của ba nữa.
Nhưng ông hiếu thảo, mỗi khi ba đi ra ngoài, ông đều sẽ dặn dò người đi cùng chăm sóc cho ba thật tốt. Lần này ba đến Hải Thị là do bạn của ông mời, ông bèn nhờ bạn chăm sóc ba một chút.
Sau khi Trịnh Tự Huân biết tình trạng hiện nay của ba liền trở nên yên lòng, ông vứt bỏ chuyện này ra sau não, quyết định làm chuyện nghiêm chỉnh trước, sau đó mới đến tụ họp với ba.
Ông đi tới chỗ giao hẹn trước, hội họp với bạn tốt của ông cũng tức là chủ biên của tạp chí ăn cả thế giới. Ông gặp được đối phương, trực tiếp xông lên ôm chầm đối phương, kích động nói: “Đã lâu không gặp, chủ biên Hải!”
Đối phương ôm chầm khiến Hải Ninh lảo đảo một cái, lùi về sau một bước, hơi cạn lời nói: “Ông… hình như tròn trịa hơn đấy.”
Hải Ninh vì nể mặt đối phương, cho nên không nói chuyện theo hướng nghiêm trọng, đối phương đâu chỉ tròn trịa chút ít? Trước đó ông cao ốm, bây giờ ngay cả chiếc cằm cũng không còn nữa.
Trịnh Tự Huân nghe ông ấy nói vậy, từ từ buông đối phương ra, trừng to hai mắt, bảy ra vẻ mặt ngây thơ: “Đều do công việc yêu cầu, đâu có nhân viên công tác nào của chương trình ẩm thực không mập lên chứ?”
Hai người không chỉ là bạn thân, còn là bạn cùng trường Đại học, quan hệ nồng nàn, vô tình đã trò chuyện khá lâu.
Trịnh Tự Huân nói đến nỗi miệng cũng hơi khô rồi, thế là ông uống ngụm nước, sau đó bắt đầu nói vào việc chính: “Ông cũng biết lần này tôi đến là vì quay Chí Vị quý hai, tôi là người vùng khác, ông là người bản xứ, ông mau giới thiệu nhiều tư liệu hơn cho tôi đi.”
Sở dĩ Chí Vị quý một thành công đều thuộc về công lao tỉ mỉ nhiều năm của Trịnh Tự Huân.
Phần lớn ký ức vị giác của con người hình thành từ thời thơ ấu. Gia đình ông giàu có, lớn lên bên cạnh ba mẹ, ông đều ăn món ăn quý lạ và ngon, nước uống trong nhà cũng là chuyên chở bằng máy bay.
Nhưng lãnh đạo yêu cầu quý hai phải gần gũi hơn, không thể ngắm tầm nhìn vào nhà hàng trung cao cấp, nên thỏa đáng thêm vào một số máu mới, quay nhiều khói lửa phố phường hơn.
Điều này tạo nên khó khăn cho Trịnh Tự Huân, ông từng thấy những tiệm nhỏ lề đường này, nhưng ông ít ăn, cũng chưa từng ăn được món nào ngon miệng, đâu thể quay ra được cảnh tượng tốt?
Ngay sau đó thì ông đã đến nhờ bạn thân của mình giúp đỡ.
Hải Ninh nói một số tiệm nhỏ mà gần đây ông ấy thích ăn, khi nhắc tới tên của cửa tiệm Bạch Ký, chú trọng nhấn mạnh thêm một lần.
Đột nhiên Trịnh Tự Huân nghe thấy tên của tiệm cơm Bạch Ký cảm thấy hơi quen tai, nghĩ một hồi lâu mới nhớ lại rốt cuộc ông đã từng nghe tên của tiệm cơm Bạch Ký ở nơi nào. Trước đây, ba của ông nhắc đến chuyện lặt vặt trong cuộc sống trên điện thoại, có đề cập tới tên của tiệm cơm Bạch Ký, nói tiệm cơm nhỏ này có thứ hay, đáng để ăn thử.
Nhưng lúc bấy giờ Trịnh Tự Huân không cho là vậy, ông vẫn luôn vô cùng không hiểu tại sao ba say mê tiệm cơm nhỏ như thế, mỗi khi ông đến một nơi, có thể không vào nhà hàng cao cấp, nhưng nhất định phải xoay quanh tiệm cơm nhỏ bốc khói lượn lờ.
Nhưng ông không dám nói trước mặt ông ấy, vì mỗi lần ông nói chuyện này thì ba sẽ nổi giận, nói ông không biết ăn, không thạo ăn, trên dưới toàn thân sặc mùi tiền.
Trong lòng ông bất mãn, còn muốn nói ba không thạo ăn, không biết ăn đấy, là trứng cá muối không tươi, hay bò Wagyu không thơm hả? Tuy nhiên ông cũng không dám hỏi điều gì, cũng chẳng dám nói gì cả, vì ba không chỉ từng ăn quán lề đường, còn từng ăn khá nhiều nhà hàng cao cấp, ông từng ăn cơm còn nhiều hơn ông ăn muối.
Ông khoe việc ăn uống trước mặt ba, chỉ được xem là đánh trống qua cửa nhà sấm.
Đây chính là nguyên nhân vì sao ông không tìm ba của mình giúp đỡ, mà đến tìm bạn ông.