Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan (Dịch Full)

Chương 41 - Chương 41 - Bánh Đậu Xanh Hoa Hồng 7

Chương 41 - Bánh đậu xanh hoa hồng 7
Chương 41 - Bánh đậu xanh hoa hồng 7

Anh ta không khỏi cúi đầu nhìn xuống tô mì lạnh trên tay.

Món mì lạnh nghe nói là khiến con trai anh ta phải khóc này không giống một món ăn nhẹ nào, thay vào đó lại giống như một món ăn chính, nhìn qua sắc hương vị đều đủ cả.

Trước khi anh ta kịp phản ứng lại thì anh ta đã dùng đũa dùng một lần gắp mì lạnh cho vào miệng. Sau khi nhai kĩ một chút, mùi hương thơm ngát của dầu ớt trực tiếp xộc vào não, cả miệng đều là vị cay.

Anh ta hít một hơi, dừng lại, không khỏi thốt lên: “Cay quá! Thơm quá!"

Dầu ớt của mì lạnh dầu đỏ được chế biến một cách đặc biệt, chất lượng nguyên liệu được chọn lọc rất tốt, không có mùi pha trộn dầu kém chất lượng chút nào, vừa vào miệng là có thể cảm nhận được vị cay và mùi thơm thuần túy của dầu ớt.

Mấy phụ huynh ở bên cạnh chưa ăn được mì lạnh dầu đỏ nhìn người đàn ông lúc đầu la hét to nhất này, lúc này đang vùi đầu ăn, thỉnh thoảng còn lên tiếng khen ngợi.

Mấy phụ huynh ai ai cũng nhìn chằm chằm.

"Anh đang làm cái gì đó hả? Không phải nói muốn mẹ Dương Phàm phải xin lỗi chúng ta à? Thế mà anh còn ăn ngon miệng như vậy?"

“Anh ăn nhanh như vậy, nhìn cứ như con lợn í."

Người đàn ông nghe vậy cũng không tức giận, hoặc là không có thời gian để tức giận. Ngậm mì lạnh trong miệng, anh ta hàm hồ nói: "Món mì lạnh này ... có hơi khác một chút."

Mấy phụ huynh bên cạnh có chút sốt ruột: "Có gì khác nhau? Anh nói tiếp đi chứ."

"Tôi không nói rõ được nhưng ăn rất ngon. Không phải mấy loại mì lạnh bán mấy chục đồng ở chỗ khác đâu. Tôi còn chưa ăn mì lạnh ngon như vậy bao giờ."

Mấy phụ huynh bán tín bán nghi: “Thật hay giả vậy?"

Khi mùi thơm từ từ lan rộng, cả văn phòng đều tràn ngập mùi thơm của mì lạnh dầu đỏ.

Các giáo viên khác ở trong văn phòng ngửi thấy mùi này, không khỏi quay đầu tìm chỗ phát ra mùi thơm: "Cái gì mà thơm vậy?"

Các phụ huynh cũng không ngoại lệ, họ đều ngửi thấy, so với mấy giáo viên ở xung quanh càng bị ảnh hưởng nhiều hơn. Bọn họ sững sờ một lúc, con sâu tham ăn bị mùi hương thơm nồng đánh thức, thái độ khinh bỉ lúc đầu bị tụt xuống một chút, sự hiếu kì đối với món mì lạnh dầu đỏ trỗi dậy.

Có vẻ như ... nó có vẻ không tệ lắm.

Con trai của người đàn ông kia ngửi thấy mùi thơm, nhìn cha đang ăn tô mì lạnh với dầu đỏ mà cậu nằm mơ cũng muốn được ăn, nước miếng chảy đến bên miệng, túm chặt lấy thắt lưng của cha, kêu gào: "Cha ơi, con cũng muốn ăn!"

Mặc dù không ăn được mì lạnh của Dương Phàm, nhưng mẹ Dương Phàm lại cho cha mình một phần mì lạnh, như vậy chẳng phải cậu cũng có thể ăn được sao. So với những bạn khác thì cậu thực sự quá hạnh phúc. Thật sự quá tốt.

Nhưng điều mà cậu không ngờ đến là cha của mình lại nhìn nhìn bát mì lạnh trên tay, lại nhìn sang cậu, tàn nhẫn đưa ra quyết định - ông quay lại hất con trai mình ra, tốc độ ăn càng nhanh hơn.

Cậu con trai nhìn thấy cha mình như thế, nước miếng hóa thành nước mắt nhanh chóng trào ra. Cậu mím môi: "Cha, cha không được làm như thế này. Nếu không con sẽ kể cho mẹ nghe chuyện buổi tối cha lén mẹ hút thuốc!"

Kết quả, cha cậu ta nghe thấy những lời khủng bố như vậy mà chỉ rùng mình một cái, tay vẫn ôm chặt mì lạnh không buông.

Con trai thấy thế, cảm giác giống như mình bị vứt bỏ, nhịn không được mà gào khóc.

Không khóc còn tốt, mấy đứa khác bên cạnh vốn dĩ chỉ chảy nước miếng nhìn chằm chằm bát mì lạnh dầu đỏ, chỉ là do có cha mẹ đứng bên cạnh nên không dám làm ầm lên. Ngoại trừ Dương Phàm, tất cả mấy đứa trẻ đều bị lây nhiễm bởi tiếng khóc của cậu bé, bây giờ cả văn phòng đều tràn ngập tiếng trẻ con ầm ĩ.

Mấy người lớn có mặt ở đây đều bị tiếng khóc inh ỏi này làm cho đau đầu, nhưng lại dần dần hiểu ra.

Bây giờ chân tướng đã rõ ràng.

Thì ra Dương Phàm thật sự không nói dối, con của họ thật sự là do thèm ăn đến mức phát khóc!

Hóa ra họ thực sự hiểu lầm Dương Phàm và mẹ Dương Phàm.

Bọn họ không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ, còn có chút mất mặt, chỉ có thể dùng ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nhìn đứa nhỏ khiến bọn họ bị mất mặt này.

Để bản thân chẳng phải xấu hổ, bọn họ dời mũi nhọn, dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía người đàn ông trước sau bất đồng này.

Chỉ vì một tô mì lạnh mà ngay cả con trai cũng không thèm quan tâm.

Cũng tuyệt tình quá rồi.

Tuy nhiên, người đàn ông kia không nhìn thấy sự lên án trong mắt người khác, anh ta chìm đắm trong thế giới mỹ vị, sau khi giải quyết xong món mì lạnh dầu đỏ với tốc độ chưa từng thấy, anh ta lau lau khóe miệng mãn nguyện nói: "Quá tuyệt vời!"

Lúc này anh ta mới nhận ra con trai mình đang khóc.

Bình Luận (0)
Comment