Cư dân mạng: [Tửu… Tửu… Trà…]
[Anh cũng đã là quyển vương rồi mà còn để thua nữa, dân lướt web quả thật không gạt tôi.]
Trương Mộng Mộng lại nói: [Có rất nhiều chủ streamer của trang web Đạn Mạc đi, nhưng đám sinh viên đó thật sự quá tài giỏi, dưới chân cứ như đang cưỡi phong hỏa luân, bỏ lại chủ streamer của chúng ta ở phía sau.]
[Tôi che mặt lại không dám coi nữa, đây chính là tình trạng hiện nay của chủ streamer trang web Đạn Mạc sao? Lại không có một ai có thể chạy lọt vào top năm mươi.]
Sau khi Trương Mộng Mộng nhìn thấy dòng bình luận này, trả lời: “Có chứ, Tự Bạch đã lọt vào top năm mươi đấy, hơn nữa họ tên đứng đầu bảng xếp hạng lắm.”
[Á á á á Tự Bạch siêu nhân của tôi, thật sự nở mặt nở mày cho chúng ta, thế tại sao anh ấy không trúng tuyển hả?]
“Tôi không biết rõ điều này, tôi không có đi xem buổi phỏng vấn, mọi người có thể tự mình đi hỏi thử.”
Vì Trương Mộng Mộng ở hiện trường, biết được khá nhiều sự việc, cho nên giải đáp được rất nhiều thắc mắc của khán giả. Sau khi đông đảo cư dân mạng biết những chuyện này, bọn họ hết sức cạn lời. Chủ streamer trên trang web Đạn Mạc xác thực là đồ tham ăn, vì một buổi tuyển dụng, chơi một vụ cung tâm kế, kết quả toàn bộ bị diệt.
Từ đó về sau, Tự Bạch có thêm một danh hiệu mới, đó chính là quyển vương. Vì anh ấy nói sẽ livestream thật tốt trong livestream, quay lưng lại chạy đi tham gia buổi tuyển dụng.
Mà Tửu Tửu Trà còn diễn sâu hơn trên livestream được phong là… Quyển hoàng, là sự tồn tại lớn mạnh hơn cả quyển vương.
Nhưng sau khi đám khán giả chơi đùa trên trang web Đạn Mạc thì cảm thấy không đúng lắm, chủ streamer của bọn họ bị diệt hết, vậy rốt cuộc là ai đã trúng tuyển nhỉ?
Con người là vô cùng phức tạp. Nếu chủ streamer trúng tuyển rồi, bọn họ sẽ cảm thấy chủ streamer không nên bỏ mặc bọn họ, chạy đi làm nhân viên phục vụ, vì thế sẽ rất tức giận. Nhưng chủ streamer không trúng tuyển, bọn họ lại cảm thấy tâm lý của mình không đúng, có phần chua chát.
Chủ streamer của nhà mình rõ ràng là số một thế giới, là Đắc Kỷ nào áp đảo chủ streamer của bọn họ?
…
Bản thân “Đắc Kỷ” đang đeo khẩu trang, dọn dẹp đồ đạc trong tiệm cơm Bạch Ký.
Bạch Nhất Nặc nhìn làn da trắng nõn của anh ấy, không giống người biết làm công việc chân tay, bèn hỏi: “Tôi nhớ trước kia anh có nói từng làm nhân viên phục vụ, tại sao?”
“Đúng.” Quý Dư Trì gật đầu, thản nhiên nói: “Tôi từng diễn nhân viên phục vụ.”
Bạch Nhất Nặc: “…” Tính sai rồi. Cô còn tưởng anh ấy thật sự có kinh nghiệm hành nghề liên quan chứ, hóa ra là đóng phim.
Bạch Nhất Nặc hơi do dự, vậy rốt cuộc anh ấy thật sự giỏi giang, hay là khoa chân múa tay?
May mắn năng lực làm việc của anh ấy xác thực mạnh như lời anh ấy nói. Anh ấy bưng trà rót nước, tốc độ dọn bàn rất nhanh.
Tay chân của Tô Mạt Mạt đã được tính là nhanh nhẹn rồi, nhưng Quý Dư Trì không hề thua kém. Hơn nữa năng lực học tập của anh ấy rất giỏi, chỉ phút chốc thì đã tìm hiểu rõ tình hình của tiệm cơm Bạch Ký, làm tốt công việc gắn liền giữa lễ tân và sau bếp.
Quý Dư Trì thấy cô có phần nghi ngờ, thế là chủ động nói: “Tôi thích nắm bắt chi tiết, vì có một bộ phim cần phải làm phục vụ, nên tôi đã đi làm nhân viên phục vụ hết hai tháng. Đó là một quán thức ăn nhanh nằm trong phố xá sầm uất, còn bận rộn hơn tiệm cơm của cô nhiều.”
Sau khi Bạch Nhất Nặc quan sát công việc của Quý Dư Trì, khá là hài lòng, bèn thông báo Quý Dư Trì ngày mai chính thức đi làm.
Cô không kêu anh ấy đeo khẩu trang, nhưng anh ấy lại chủ động đeo rồi.
Bạch Nhất Nặc thấy tình hình này, nói: “Thật ra anh không cần đeo khẩu trang. Luôn đeo khẩu trang hơi ngộp, sẽ khó chịu đó. Người có điểm nghi không dùng, dùng người thì không nghi ngờ, tôi không ngại việc có lẽ sau khi nhận anh sẽ dẫn đến phiền phức cho tôi, cùng lắm thì sa thải anh là được rồi.”
Nhưng Quý Dư Trì lắc đầu, rũ mắt xuống: “Không phải vậy. Tôi vẫn chưa thông báo fans của tôi biết chuyện này, đợi sau khi tôi thông báo bọn họ tạm thời nghỉ quay phim rồi mới tháo khẩu trang xuống.”
Thế là tiệm cơm Bạch Ký xuất hiện một nhân viên phục vụ đeo khẩu trang. Dáng dấp của anh ấy rất cao, đôi mắt lộ ra vô cùng xinh đẹp, đầu tóc màu đen đậm xoăn tự nhiên. Chẳng mấy chốc thì khách hàng cũ của tiệm cơm Bạch Ký đều biết tiệm cơm lại có thêm một nhân viên phục vụ đẹp trai.
Có một dì tò mò hỏi Bạch Nhất Nặc: “Cậu trai trẻ đó là nhân viên phục vụ à, tại sao cậu ấy phải đeo khẩu trang, tuy không thấy hết mặt, nhưng có thể cảm thấy cậu ấy rất tuấn tú.”
“Anh ấy có chút không tiện, nên phải đeo khẩu trang.” Bạch Nhất Nặc nói.