Tính cách của Kỷ Tử Hoài hiền như bụt, tính cách của Tô Mạt Mạt thì sáng nắng chiều mưa, tuy là Bạch Nhất Nặc nhỏ tuổi nhất nhưng bởi vì kinh nghiệm khác nhau nên tính cách chín chắn hơn hai người nhiều, còn giống người lớn hơn bọn họ.
Sau khi nghe thấy bọn họ muốn ăn cái gì, Bạch Nhất Nặc gật đầu cười: “Ngày hôm nay sẽ làm hết cho mọi người.”
Tô Mạt Mạt gọi món ăn xong không quên bà chủ, nói: “Bà chủ, lúc lập đông quê nhà chị ăn cái gì?”
“Chỗ chúng tôi cũng ăn sủi cảo, đúng rồi, lúc lập đông, chúng tôi sẽ dùng hương thảo, hoa cúc và cây kim ngân nấu nước tắm rửa, tập tục này gọi tảo giới.”
“Oa, cao nhã như vậy ư?” Ánh mắt Tô Mạt Mạt phát sáng, nghĩ thầm, không hổ là quê của bà chủ, ngay cả tập tục cũng tuyệt như thế.
“Cũng không phải bởi vì cao nhã mà là để diệt ký sinh trùng, để cả mùa đông không bị mụn ghẻ.”
“Vậy cũng rất tuyệt.”
“Mọi người muốn tắm như thế không?” Bạch Nhất Nặc nói: “Nếu mọi người muốn tắm thì cùng tôi đi chuẩn bị nguyên liệu.”
Bạch Nhất Nặc rất muốn tắm nước thảo dược một lần. Trước kia, mùa đông mỗi năm cô đều sẽ tắm như thế một lần, chủ yếu là vì cảm giác nghi thức, dường như không tắm như vậy một lần thì chưa đến mùa đông vậy.
Tô Mạt Mạt giơ tay, nói với vẻ mong đợi: “Em muốn tắm, cần phải mua nguyên liệu gì ạ?”
“Đợi lát nữa chị dẫn em đi mua.” Bạch Nhất Nặc nói: “Còn có ai muốn tắm không? Chờ sau khi tôi nấu nước tắm xong, mọi người có thể đem bỏ nước đó vào trong bồn tắm ở phòng. Ngâm nước một lúc rồi dội đi là được.”
Nhưng hai cậu trai còn lại thì do dự, đều từ chối.
Thế là Bạch Nhất Nặc và Tô Mạt Mạt đi chuẩn bị loại dược thảo để tắm.
Họ mua hết tất cả mọi thứ, trở lại tiệm cơm Bạch Ký. Lúc nhào bột, Bạch Nhất Nặc như thể nghĩ đến cái gì, đột nhiên hỏi: “Tôi chuẩn bị làm hai loại nhân bánh sủi cảo, một loại thịt lợn với cây tể thái, một loại gồm thịt lợn hẹ tôm. Mọi người có kiêng kị gì không?”
“Được.” Tô Mạt Mạt gật đầu: “Em không ăn kiêng, em có thể ăn tất.”
Kỷ Tử Hoài gật đầu: “Tôi dị ứng với cà chua, trừ cái đó ra thì đều được.”
Bạch Nhất Nặc gật đầu, sau đó nhìn về phía người còn lại: “Quý Dư Trì, còn anh thì sao?”
Quý Dư Trì suy nghĩ một phen, âm thanh trầm thấp: “Tôi cũng không kiêng gì.”
“Được.”
Tô Mạt Mạt nhìn thấy Bạch Nhất Nặc đang nhào bột, muốn chia sẻ công việc với bà chủ: “Bà chủ, sau khi chị nhào bột xong, em và chị cùng gói sủi cảo đi, trước đây lúc ở nhà em đã biết gói rồi.”
“Được.”
Một lát sau, Tô Mạt Mạt lại đi vào, nhìn thấy Bạch Nhất Nặc đã nhào bột xong thì khá kinh ngạc: “Bà chủ, sao bột của chị lại có màu vậy?”
“Bởi vì bỏ thêm nước rau, tôi định làm sủi cảo năm màu cho mọi người.”
Độ bão hòa của bột trong chậu rất cao, có đỏ có vàng có tím có lam.
Tô Mạt Mạt tò mò hỏi: “Thêm nước rau gì vậy ạ?”
“Bắp cải tím, cà rốt, bí đỏ, cải bó xôi...”
Đến khi ăn cơm trưa, Bạch Nhất Nặc và Tô Mạt Mạt bưng tất cả đồ lên bàn, gọi hai người khác đang thu dọn đồ đạc lại ăn.
Bởi vì đồ ăn mà Quý Dư Trì chủ động chọn chỉ có tôm cho nên Bạch Nhất Nặc làm một món tôm bạc đất muối tiêu. Cái bàn trên có năm món ăn một món canh, tôm bạc đất muối tiêu, heo sữa quay, thịt lợn xào dứa chua ngọt, cá hố hấp, táo ngào đường và canh củ từ táo đỏ.
Quý Dư Trì bỏ cái khăn trong tay xuống, nhìn sủi cảo năm màu sặc sỡ trên bàn, có chút kinh ngạc: “Đây là sủi cảo ư?”
Kỷ Tử Hoài thản nhiên nói: “Sủi cảo năm màu à? Rất phổ biến, trong siêu thị cũng có.”
“Là tôi kiến thức nông cạn.” Quý Dư Trì nghe vậy, khẽ nói.
Sau khi tất cả mọi người ngồi vào chỗ, Bạch Nhất Nặc lấy rượu mơ ra, rót một chén cho tất cả mọi người: “Mọi người hoan nghênh Quý Dư Trì đến tiệm cơm Bạch Ký, cụng ly nào.”
Quý Dư Trì cười nói: “Cảm ơn mọi người.”
Kỷ Tử Hoài không có thiện cảm cũng không còn ác cảm gì với người mới tới, thấy đối phương chỉ cần không gây sự cho thầy và tiệm cơm là được.
Kỷ Tử Hoài lãnh đạm gật đầu nhưng dường như Quý Dư Trì hoàn toàn không nhận ra đối phương không nhiệt tình, dáng vẻ cực kì bình tĩnh như thường.
Sau khi Quý Dư Trì cung ly với mọi người xong, từ từ uống một ngụm rượu mơ, rượu ngọt ngon vào miệng khiến anh ta không nhịn được mừng rỡ.
Rượu mơ này rất ngon. Số độ của rượu mơ không cao, không quá cay đắng, sau khi ủ thời gian dài, nước mơ ngọt dung nhập vào trong rượu, khiến rượu tràn ngập mùi hương ngon miệng.
Mơ hấp thu ánh mặt trời, mưa móc và gió giữa hè, biến hóa thành chất dinh dưỡng của mình. Uống một ngụm rượu mơ dường như có thể chào tạm biệt cái lạnh của cuối thu, trở lại giữa hè.
Quý Dư Trì cảm thán: “Người xưa phát minh cách chưng cất rượu đúng là tốt, có thể giữ mùi vị mùa hè đến mùa đông.”
“Mơ xanh nấu rượu trong tam quốc là nói đến rượu mơ này sao?”
Kỷ Tử Hoài nói: “Đúng vậy.”